Thứ Ba, 5 tháng 8, 2014

SAI LẦM THỜI CÒN TRẺ

LTCGVN (05.08.2014)

Năm mười bốn tuổi, tôi đang học lớp 7. Hồi đó tôi vừa gầy vừa nhỏ nên các bạn gái trong lớp luôn coi tôi như một đứa em trai, rất thích rủ tôi cùng chơi với cả hội con gái.
Hồi đó chúng tôi vẫn còn chơi trò “ùn đẩy cõng” tức là một người cõng người kia rồi đi đẩy đội đối phương. Khi đó mỗi lần tụi con gái chơi tôi đều được kéo vào cùng nhập bọn, làm không ít những cậu con trai khác phải đỏ mắt ghen tỵ.
Một hôm tôi được lũ con gái kéo đi chơi như mọi lần. Lần này tôi phải cõng một bạn gái vừa mập vừa thấp nhất lớp tên là Huệ Vân. Cơ thể Huệ Vân phát triển khá sớm so với bạn cùng lứa nên khi cõng Huệ Vân, tôi có thể cảm nhận rõ bộ ngực ấm nóng mềm mại của Huệ Vân áp lên lưng mình. Trong phút chốc mặt tôi đỏ giần lên. Một cảm giác kích thích kì lạ chưa từng có làm cả người tôi nóng ran.
Từ đó tôi vô tình chú ý đến Huệ Vân nhiều hơn, và thường tưởng tượng đến cảm giác ngày hôm đó. Một hôm trong lớp đột ngột bị mất điện, tôi như bị ma ám đưa tay cố ý chạm nhẹ vào ngực Huệ Vân, khiến Vân giật mình thét lên một tiếng hãi hùng. Khi đó tôi sợ đến co rúm cả người lại. Nhưng Huệ Vân đã không tố cáo cô giáo về tội “lưu manh” của tôi.
Từ ấy tôi thấy mình càng ngày càng có cảm tình đặc biệt với Huệ Vân. Ngay cả những vết tàn nhang trên mặt Huệ Vân tôi cũng cảm thấy chúng rất đáng yêu...

Bố mẹ tôi có cơ sở kinh doanh hoa quả nổi tiếng một vùng. Nhà tôi lúc nào cũng có rất nhiều hoa quả quý mà trong huyện chúng tôi bấy giờ không có. Mỗi ngày tôi đều lấy trộm một ít mang đến lớp đặt trong ngăn bàn của Huệ Vân, dưới đó tôi đặt một mảnh giấy ghi: “Mình yêu bạn. Cường”.
Chẳng bao lâu sau chúng tôi bắt đầu chính thức hẹn hò và thân mật với nhau hơn. Một lần không có ai, tôi rủ Huệ Vân đến chơi và không kiềm chế được, chúng tôi đã làm “chuyện đó”.
Không lâu sau tôi phát hiện thấy Huệ Vân trông có vẻ ngày càng mập ra. Cho đến một ngày Huệ Vân sợ hãi nói với tôi cô ấy có mang, đã hơn ba tháng nay cô ấy không thấy “ngày ấy” đến. Chúng tôi lén đi mua que thử thai về thử, quả nhiên kết quả là dương tính. Khi đó cả hai chúng tôi đều vô cùng hoang mang lo lắng. Tôi lấy hết số tiền mình tiết kiệm được nói với Huệ Vân sẽ đưa cô đi bệnh viện để phá cái thai đó. Huệ Vân sợ hãi chối đây đẩy: “Không được, cả huyện ta chỉ có mỗi một bệnh viện, nhất định đến đó sẽ gặp người quen, nhỡ mà gặp thầy giáo ở đó thì...” Huệ Vân nhắc đến thầy giáo khiến tôi cũng giật thót cả mình. Chúng tôi đành từ bỏ ý định đến bệnh viện.
Ngày hôm sau Huệ Vân lại hớt hải đến tìm tôi nói hôm nay cô ấy xem trên tivi có cảnh một người đàn ông đá vào bụng vợ anh ta một cái, thế là vợ anh ấy bị sẩy thai. Rồi Huệ Vân đề nghị chúng tôi tìm một nơi nào kín đáo rồi để tôi đá vào bụng cô ấy. Như vậy vấn đề sẽ được giải quyết một cách dễ dàng. Tôi nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng chẳng có cách nào khác liền đồng ý.
Sau đó chúng tôi cùng đi đến bờ sông vắng vẻ. Dưới sự động viên của Huệ Vân, tôi nhắm mắt lấy sức đá vào bụng cô ấy. Huệ Vân thét lên đau đớn, mặt Huệ Vân tái đi, cô ôm bụng lăn lộn dưới đất. Nhưng thật kì lạ là không thấy máu hay một thứ gì đó chảy ra như trên ti vi nói. Người Huệ Vân túa mồ hôi, mắt cô cũng ướt nhoè.
Tôi sợ hãi, cả người run lên bần bật. Huệ Vân lại cắn răng chịu đau giục tôi đá thêm một cái nữa, lần này bắt tôi nhất định phải dùng sức tận lực, rồi mọi chuyện sẽ thành công. Lúc này Huệ Vân không còn đủ sức đứng lên nữa, cô nằm ngửa trên mặt đất, rồi nhắm mắt lại... Tôi lại mím chặt môi cắn răng đá mạnh một cái nữa... Huệ Vân hét lên một tràng kinh hoàng, rồi sau đó bất ngờ lịm đi. Tôi thấy máu từ bên trong quần cô ấy chảy ra ướt sũng. Tôi hoảng loạn gào tên Huệ Vân rồi hết sức lay cô ấy, nhưng đáp lại chỉ có tiếng nước sông chảy róc rách bên tai...
Tôi tất tả chạy về nhà, không kịp giải thích với mẹ kéo bà chạy một mạch ra bờ sông... Mạng sống của Huệ Vân đã được cứu kịp thời, nhưng tử cung cô ấy bị rách nghiêm trọng. Bác sĩ nói phải làm phẫu thuật cắt bỏ tử cung.
Bố mẹ Huệ Vân làm đơn khiếu kiện lên toà về hành vi của tôi, nhưng do tôi chưa đủ tuổi thành niên nên toà án chỉ có thể xử lý hành chính. Bố mẹ Huệ Vân chỉ là những người nông dân chân chất, tuy trong lòng rất đau xót cho con nhưng cũng đành “ngậm bồ hòn”. Dưới sự động viên của gia đình tôi, cuối cùng gia đình Huệ Vân chấp nhận số tiền bồi thường là 8.000 tệ. Số tiền mà với gia đình tôi chẳng thấm vào đâu. Tôi rất lo lắng cho Huệ Vân và muốn đi thăm cô ấy nhưng bố mẹ tôi kiên quyết ngăn cản.
Sau này, bố tôi nhanh chóng mua nhà trên thành phố và chuyển cả gia đình lên đó. Trước khi đi, tôi trốn nhà chạy đi tìm Huệ Vân nhưng nghe nói cả nhà Huệ Vân đã chuyển đi nơi khác. Từ đó, tôi không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.
Tôi đỗ đại học, cưới vợ rồi có con. Tôi có một gia đình hạnh phúc và một cuộc sống sung túc nhưng trong tâm trí không lúc nào tôi có thể quên được Huệ Vân, quên được tội ác tày trời tôi đã gây ra cho cô ấy. Huệ Vân vĩnh viễn là một nỗi đau, một nỗi day dứt trong sâu thẳm trái tim tôi, ám ảnh tâm trí tôi không rời...
Mẹ tôi trước khi qua đời đã nắm tay tôi và nói: “Năm đó, cú đá của con không những làm hỏng mất tử cung của Huệ Vân, còn huỷ hoại cả một đời hạnh phúc của cô ấy ! Cô gái đó đã vĩnh viễn mất đi quyền được làm mẹ, và có thể còn bị những di chứng không thể nào hồi phục được. Đó cũng là nỗi ân hận lớn nhất đời của mẹ. Nếu có cơ hội con hãy đi tìm cô ấy, hãy bù đắp những mất mát của cô ấy, dù chỉ là về mặt kinh tế. Gia đình ta nợ cô ấy cả một đời con ạ !”
Tôi bật khóc, lặng lẽ gật đầu. Dù đó chỉ là một lỗi lầm thơ dại nhưng nỗi đau đó vẫn luôn ám ảnh bên tôi không lúc nào nguôi. Hằng đêm tôi vẫn ngồi một mình tự sám hối.
Huệ Vân ! Em có nghe thấy lời sám hối của tôi không ? Nếu có thể nghe thấy, xin em hãy để tôi có thể tìm được em. Hãy để tôi có thể bù đắp lại cho em phần nào những mất mát khổ đau. Để trái tim tôi được thanh thản dù chỉ là 1 phút...
Báo Thế Giới Phụ Nữ, HPPL dịch từ báo Phụ Nữ, Trung Quốc
Bình luận thêm của Ephata:
Câu truyện là một tự thuật với một trong hai nhân vật chính xưng tôi. Diễn tiến và các tình tiết của câu chuyện muốn nói đến một tâm tình sám hối. Rất tiếc, sám hối ở đây không trọn vẹn, không phải là sám hối vì cả hai đã trót cùng nhau phạm tội phá thai, giết chết chính con của mình, mà chỉ là sám hối đã phá thai không đúng… phương pháp, không an toàn như xã hội vẫn khuyến cáo.
Sám hối mà chỉ loay hoay dừng lại ở việc chàng trai bị ám ảnh tâm lý, tìm một nguôi ngoai thanh thản sau những ân hận dày vò suốt cả đời vì đã hành động sai lầm chết người, không cứu vãn, không bù đắp, không sửa chữa được gì nữa. Không thấy kể gì về phía cô gái nạn nhân, ngoại trừ chuyện gia đình cô ta đau xót rồi cuối cùng cũng chịu bồi thường một khoản tiền. Còn bà mẹ của chàng trai thì cũng chỉ trăn trối với con trai trước khi qua đời là: “Năm đó, cú đá của con không những làm hỏng mất tử cung của Huệ Vân, còn huỷ hoại cả một đời hạnh phúc của cô ấy ! Cô gái đó đã vĩnh viễn mất đi quyền được làm mẹ, và có thể còn bị những di chứng không thể nào hồi phục được. Đó cũng là nỗi ân hận lớn nhất đời của mẹ. Nếu có cơ hội con hãy đi tìm cô ấy, hãy bù đắp những mất mát của cô ấy, dù chỉ là về mặt kinh tế. Gia đình ta nợ cô ấy cả một đời con ạ !”
Tội ác phá thai được tác giả trình bày như một giải pháp duy nhất, cần thiết và hợp lý để tránh mọi hậu họa rắc rối, tuyệt đối không thấy có chút thương xót nào dành cho mảnh đời bé bỏng và ngắn ngủi của em bé. Điều này có lẽ phản ánh chung quan điểm và chủ trương của đa số người dân Trung Quốc trong một đất nước cho tự do phá thai và khống chế mỗi gia đình chỉ được sinh một con.
Việt Nam chúng ta cũng không khác là bao, vì Việt Nam và Trung Quốc trong mấy thập niên liên tiếp, luôn là hai trong các quốc gia chiếm hạng đầu về tỷ lệ nạo phá thai…

0 nhận xét:

Đăng nhận xét