Thứ Ba, 18 tháng 12, 2012

LÀM THẾ NÀO ĐỂ PHỤC HƯNG NƯỚC VIỆT NAM ? (Kỳ 3)



LTCGVN (18.12.2012) 

LÀM THẾ NÀO ĐỂ PHỤC HƯNG NƯỚC VIỆT NAM ?(Kỳ 3) 

KÍNH TẶNG NGƯỜI CHA TINH THẦN ĐỨC CỐ HỒNG Y PHAN-XI-CÔ XA-VI-Ê 


V. Thực Trạng Đau Thương Của Người Việt 

Theo chúng tôi nghĩ muốn xây dựng và tái thiết lại Việt Nam, thì phải phục hưng Việt Nam lại bằng con đường văn hoá và tôn giáo của dân tộc mới hy vọng Đất Nước tươi sáng. 

Dù người Việt chúng ta hãnh diện và tự hào có gần năm ngàn năm văn hiến, có triết lý trung hiếu, tín nghĩa của Khổng-Mạnh, có đạo đức luân lý từ bi, bác ai của Phật giáo, Công Giáo, Cao Đài, Phật Giáo Hào Hảo. Thế nhưng than ôi, mấy chục năm chiến tranh tương tàn, thêm hơn ba thập niên người dân Miền Nam sống dưới chế độ phi nhân, vô thần, phi luân lý và đạo đức của cộng sản Hà Nội, còn người dân Miền Bắc đã hơn nữa thế kỷ qua. Chế độ phỉ quyền Hà Nội đã tiêu diệt đi những cái hay đẹp của văn hóa cùng phong tục Việt. Cộng sản hay đế quốc đã dạy cho chúng ta lòng hận thù, sự cấu xé, sự chia rẻ, sự phản bội, việc bới áo tìm vết xấu, rồi chém giết lẫn nhau. Cộng sản hay đế quốc thực dân đã dạy cho người Việt chúng ta trở thành những tên Việt gian phản quốc, phản bội đồng bào, bán đứng Đất Nước.

Qúy vị ơi! Đất Nước chúng ta lắm anh hùng, anh thư như Hai Bà Trưng, Triệu Thị Trinh, Huyền Trân Công Chúa, Bùi Thị Xuân, Nguyễn Thị Giang, Ngô Quyền, Mai Thúc Loan, Đinh Tiên Hoàng, Lê Đại Hành, Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Trần Quốc Tuấn, Lê Lợi, Lê Lai, Nguyễn Trải, Nguyễn Huệ, Hàm Nghi, Duy Tân, Trân Cao Vân, Nguyễn Tri Phương, Hoàng Hoa Thám, Phan Đình Phùng,Phan Thanh Giản.Trưong Công Định, Phan Bội Châu, Phan Châu Trinh, Nguyễn Thái Học, Ngô Đinh Diệm, Nguyễn Khoa Nam, Phạm Văn Phú, Trần Văn Hai, Lê Nguyên Vỹ, Hồ Bá Cẩn, Linh Mục Trần Học Hiệu Và Nguyễn Văn Vàng, Trần Văn Bá, Lê Quốc Quân v.v, và vô vàn các chiến sĩ vị quốc vong thân. Nhưng Đất Nước chúng ta cũng có lắm gian tặc như Lê Chiêu Thống, Trương Quang Ngọc, Nguyễn Văn Tình, Nguyễn Văn Thân, Hoàng Cao Khải, Nguyễn Tất Thành (Hô Chí Minh), Trường Chinh, Lê Duẫn, Lê Đức Thọ, Hoàng Văn Hoan, Phạm Văn Đồng, Đỗ Mười, Võ Văn Kiệt, Phan Văn Khải, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Tấn Dũng, Dương Văn Minh, Trần Thiện Khiêm, Trần Văn Đôn, Đỗ Mậu, Tôn Thất Đính, Nguyễn Văn Thiệu, Lê Văn Kim vv.Những người phản Nước hại Dân, rước voi về dày mả tổ, là kẻ phản Vua, phản Thầy, phản bạn, phản anh em cúi mặt làm tay sai, cho thục dân Tàu, Pháp, Nga, Trung Cộng và Mỹ. Như Hồ Chí Minh, Lê Duẫn, Trường Chinh và đàn em đồ đệ của chúng, xưa cũng như nay đều cúi mặt, khom lưng làm tay sai cho Nga Sô, choTrung Cộng và bọn tư bản tài phiệt quốc tế : chúng mượn toàn là thứ chủ nghĩa gian tà tàn ác Mác-Lê-Mao (marxisme, léninisme, maoisme) về mà phá nát quê hương, phá nát đạo lý dân tộc. Như Dương Văn Minh, Trần Văn Đôn, Trần Thiện Khiêm, Nguyễn Văn Thiệu, Tôn Thất Đính v.v.. muối mặt làm tay sai cho Mỹ, để phản Chủ, phản Thầy, bỏ tù xử án anh em cùng binh nghiệp, để rồi làm mất Miền Nam trong tay giặc cộng Hà Nội, làm mất cả triệu sinh linh dân Nam. Người chềt chìm đại duơng, kẻ chết vì hải tặc Thái Lan cưỡng hiếp, người chết rủ tù trong các trại tù của phỉ quyền Hà Nội, người chết đói khổ vì bị cướp hết đất đai, rộng vườn, nhà cửa và tài sản… 

Đã mất Miền Nam trong tay phỉ quyền Hà Nội, khi chúng ta chạy trốn Việt gian cộng sản ra ở Hải Ngoại, thì người Việt chúng ta bị mắc phải những “căn bệnh” chia rẽ, bè phái, tiêu cực, cầu an, ù lì, nói xấu. chụp cái nón cối cộng sản cho nhau, phá hại nhau, thiếu tích cực dấn thân v.v.. Chúng ta chưa đánh tên Việt công, Việt gian nào chết cả, nhưng anh em quốc gia ta đã u đầu, sức trán thì rất nhiều .. Chúng tôi nhớ lại mấy câu thơ của một vị thức giả lão thành châm biếm như sau : 

Lâu lâu hội họp một lần, 

Chiếu trên, chiếu dưới đã dần dần thưa. 

Con Rồng cháu Lạc hay chưa, 

Ba cây chụm lại vẫn thừa hai cây. 

Đọc mấy câu thơ này buồn qúa phải không qúy vỉ? Hai cây kia đâu rồi? Họ đã là Mỹ, Pháp, Đức, Anh, Úc, Gia Nã Đại vv.? Hoặc họ đã phản cờ chạy theo rượu ngon, gái đep của bọn tư bản đỏ Hà Nội rồi chăng? Họ đã quên cội nguồn, quên cha mẹ, chú bác, anh chị em, đồng bào mình đang quằn quại trong thống khổ, trong xích xiềng? Họ không còn nhuệ khí, hết còn tích cực tranh đấu? Họ thủ lợi, cầu an? Hay họ cần về Việt Nam để hợp tác đầu tư làm ăn? 

Qúy vị hiểu rằng cha ông chúng ta để lại cho con cháu một di chúc tuyệt với! Đó là bí quyết khôn ngoan, tất thắng và thành công là: “một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại thành hòn núi cao. Hợp quần gây sức mạnh. Hiệp lòng một ý thì tát biển Đông cũng cạn”. Vâng, lý thực rất đúng thưa qúy vị! Chúng ta hãy xem lại lịch sử dân tộc khi nào người dân Việt Nam đoàn kết lại. Có nghĩa từ Vua đến người dân thường hợp một lòng, một ý quyết đánh giặc xâm lăng bờ cỏi Đất Việt, dù bá đaọ, hùng hổ như quân Tàu, quân Mông Cổ, dù súng đạn hơn nguời như quân Pháp, quân Nhật có mạnh đến đâu, thì cha ông chúng ta cũng đánh tan quân xâm lăng. Bài học lịch sử ở trong lòng dân tộc, trong lòng chúng ta, chúng ta có chịu áp dụng chăng? Do thế, câu hỏi của qúy vị là làm thế nào để phục hưng Việt Nam? Như chúng tôi đã nói ở phần đầu, là dành những nổ lực cho công việc này, phải phục hưng cái tinh thần văn hóa và tôn giáo càng sớm chứng nào có thể trong công việc tranh đấu, rồi từ đó xây dựng tái thiết Đât Nước Việt dấu yêu của chúng ta. 

VI. Phục Hưng Tinh Thần Bất Khuất Và Kiên Cường 

Trước hết, khi nói đến sự phục hưng tinh thần văn hóa và tôn giáo, chúng tôi xin phép nói qua chữ Việt và ý nghĩa của nó.Việt có nghĩa là vượt hay siêu Việt, ý sâu sắc hơn, có nghĩa là đẹp hoặc tuyệt vời. Và thật sự chữ Việt có nghĩa là siêu Việt. Do đó, người Việt đã vượt qua bao gian lao, muôn vàn khó khăn để lập quốc. Cha ông và tiền nhân chúng ta đã vượt lên trên tất cả những gian nan khốn khó để đánh đuổi quân xâm lăng, hầu giữ gìn một giang sơn gấm vóc tốt đẹp cho chúng ta ngày nay thừa hưởng. 

Người : “Việt Nam anh hùng”, những lời tán dương này được thoát ra từ chính miệng Đức Chân Phưóc Giáo Hoàng Phao Lô Đệ Nhị, là người đại diện Chúa Kitô ở trần gian này. Ngài tuyên bố công khai cho bàng dân thiên hạ năm châu bốn bể biết vào ngày 19.06.1988 trong ngày phong thánh, để tuyên xưng các cử chỉ anh hùng của 117 vị Thánh Tử Đạo Việt Nam cho toán thế giới biết cái tính trung thành, bất khuất, anh dũng, kiên cường đối với đạo Chúa, với Giáo Hội Ngài và với Tổ Quốc Việt Nam. Tuyệt thay cha ông chúng ta thật anh hùng! Do thế, chúng ta muốn có được các anh hùng đó, đòi hỏi chúng ta phải trở về lại với tinh thần tôn giáo và văn hóa dân tộc. Đòi hỏi tất cả mọi người Việt Nam cần chôn vùi vào huyệt sâu các tính ích kỷ, thủ lợi, cầu vinh, chia rẽ và trăm thứ căn bệnh xấu ẩn chứa trong con người ta. Ví muốn phục hưng lại Đất Nước Việt, đòi hỏi tiên khởi là phục hưng chính con người của ta, gia đình ta, rồi đến xã hội, từ cộng đống người Việt Nam Hải Ngoại đến trong Nước. 

Muốn phục hưng lại tinh thần Việt Nam anh hùng, thì mọi người Việt chúng ta phải phục hưng lại cái tinh thần Trần Hưng Đạo trong con người chúng ta. Chúng ta rõ khi vua Trần Nhân Tông thấy quân Nguyên quá hùng mạnh, nên đề nghị với Hưng Đạo Vương để trẫm đầu hàng giặc, hầu cứu nguy dân tình.Nhưng Hưng Đạo Vương đáp lời vua rằng: “nếu trẫm muốn hàng giặc thì hãy chém đầu khanh trước”. Do thế, chúng tôi nghĩ muốn phục hưng Việt Nam, thì mỗi người Việt chúng ta phải phục sinh lại được cái tình thần, cái tâm tình vì Nước như Hưng Đạo Vương đây : “ta đây, ngày quên ăn, đêm thì quên ngủ, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa, chỉ căm thù rằng chưa được sả thịt lột da quân giặc, dầu thân này phơi ngoại nội cỏ, xác này gói trong da ngựa, thì cũng đành lòng” (Trích Việt Nam Sử Lược của Trần Trọng Kim, Nhà Xuất Bản Tân Việt, trang 137). 

Cũng thế, muốn phục hưng Việt Nam, thì mỗi người Việt chúng ta phải mang một tâm thức của Vua Lê Thái Tổ Lê Lợi : “ta đây, núi Lam Sơn dấy nghĩa, chốn hoang dã nương mình. Ngắm non sông căm nỗi thế thù, thề sống chết cùng qụân nghịch tặc. Đau lòng nhức óc, chốc là mười mấy nắng mưa, nếm mật nằm gai, há phải một sớm hai tối. Quên ăn vì giận, sách lược-thao suy xét đã tinh; ngẫm trước đến nay, lẽ hưng phế đắn đo càng kỹ… Có lẽ trời muốn trao cho ta gánh nặng, bắt phải trải qua bách chiết thiên ma, cho nên ta cố gắng gan bền, chấp hết cả nhất sinh thập tử. Múa đầu gậy, ngọn cờ phấp phới, ngóng văn nghê bốn cõi đan hồ. Mở tiệc quân, chén rượu ngọt ngào, khắp tướng sĩ một lòng phụ tử. Thế giặc mạnh, ta yếu ta địch nỗi, quân giặc nhiều ta ít mà ta được luôn. 

Dọn hay : đem đại nghĩa để thắng hung tàn, lấy chí nhân mà thay cường bạo” (Trích Việt Nam Sử Lược của Trần Trọng Kim, Nhà Xuất Bản Tân Việt, trang 229-230). 

Vả nữa, muốn phục hưng Việt Nam, thì chúng ta là người Việt phải có được cái chí khí anh dũng, quyết diệt và quyết thắng quân thù như Vua Quang Trung Nguyễn Huệ khi nói với tướng sĩ và quân binh : “chúng nó sang phen này là mua cái chết đó thôi. Ta ra chuyến này thân coi việc quân đánh giữ, đã định mẹo rồi, đuổi quân Tàu về chẳng qua mười ngày là xong” (sách đã dẫn trang 372). Qủa đúng như lời ngài tuyên bố với tướng sĩ quân binh! Vì với một tinh thần quyết thắng trừ diệt quân Thanh, Vua quân ta đã đánh tan đạo quân hùng mạnh nhà Thanh có đến mây trăm ngàn chỉ trong vòng chưa đầy một tuần, làm cho Vua Càn Long kinh khiếp, nước Tàu rung động, cho vang dội tiếng Nước Nam. 

Kính thưa qúy vị, 

Việc muốn phục hưng một Việt Nam can cường và bất khuất, đòi hỏi chúng ta phải có được cái chí khí anh dũng như Trần Binh Trọng, thà chết vinh còn hơn nhục, cúi mặt làm tay sai cho người, cho dẫu người ta ưu đãi, mua chuộc chức quyền : “ta thà làm qủy Nuớc Nam, còn hơn làm vương đất Bắc”. Muốn phục hưng lại Việt Nam, chúng ta mỗi người Việt phải phực hưng lại tinh thần cách mạng cùng bầu nhiệt huyết tuổi trẻ của Nguyễn Thái Học, là sống và chết cho lý tưởng yêu quê hương cùng phục vụ dân tộc : “không thành công cũng thành nhân”. 

Muốn phục hưng lại Việt Nam, thì người Việt Nam ta phải làm sống lại cái tinh thần sĩ khí của người lãnh đạo như tổng thống Ngô Đình Diệm, xem trọng chủ quyền quốc gia, không chịu áp lực của ngoại bang muốn nắm chủ quyền về chính trị và kinh tế nước nhà. Chúng ta phải mang một tinh thần can cường, tự trọng, uy dũng, bất khuất, đứng thẳng : “tôi tiến thì các anh em theo tôi, còn tôi lùi thì các anh em bắn tôi”. Thêm nữa, chúng ta muốn phục hưng lại Việt Nam, tiên khởi chúng ta phải phục hưng lại tinh thần trách nhiệm, bổn phận, tài đức của người cầm quân, làm tướng như các tướng Lê Văn Hưng, Nguyễn Khoa Nam, Lê Nguyên Vỹ, Trần Văn Hai, Phạm Văn Phú,Lê Đức Đạt, Hồ Bá Cẩn, Nguyền Văn Long vv., không bỏ binh sĩ trong lúc nguy ngập để thoát thân cho mình và gia đình, không tham sống sợ chết, không chịu đầu hàng giặc để rước cái nhục vào thân muôn đời, tự chết theo thành như lời thề và tín nghĩa của người làm phận tướng đối với Đất Nước và dân tộc. 

Qủa thật muốn phục hưng Nước Việt Nam cho rạng rỡ với Năm Châu, Bốn Bể nở mày, nở mặt cùng thiên hạ, tất đòi hỏi tất cả mọi người Việt ta phải là : “ba cây chụm lại thành hòn núi cao”. Nếu như mọi người Việt trong Nước cũng như Hải Ngoại, ai ai cũng mang được trong mình cái tinh thần quyết diệt và quyết đánh cùng quyết thằng quân giặc như Hưng Đạo Vương Trần Hưng Đạo, Đức Lê Thái Tổ Lê Lợi, Đại Đế Quang Trung Nguyễn Huệ và Anh Hùng Nguyễn Thái Học vv. thì chớ gì chúng ta không phục hưng được Đất Nước Việt Nam giàu mạnh và hùng cường. Chuyện phục hưng Viêt Nam tùy ở nơi ý chí, quyết tâm của mọi người Việt Nam chúng ta : biết đoàn kết, chịu hợp quần gây sức mạnh, biết hiệp một ý, hiệp một lòng, thì tát biển Đông cũng cạn kia mà. Do đó, chúng tôi thiết tưởng sá gì một thứ chủ nghĩa cộng sản Việt gian di hại, vô thần, vô luân và không nhân bản, và một phường thào khẩu Rợ Hán chi biết di ắn hiếp người dân lành, và lũ hèn nhát ở Bắc Bộ Phủ, mà chúng ta không đánh gục được chúng nó chăng? 

Thưa qúy vi, 

Những giòng thư tâm sự này với qúy vị đã dài, để kết thúc lá thư này, chúng tôi xin trả lời cho qúy vị câu hỏi làm thế nào để phục hưng Việt Nam? Đó chính là con đường trở về lại tinh thần văn hóa Việt và tôn giáo dân tộc. Đó là tinh thần vượt lên trên mọi khó khăn, không ngại gian khổ và sợ một loại quân thù nào. Đó cũng là tinh thần biết yêu thương, đùm bọc nhau, trọng nhân nghĩa, giữ tín trung, trọng trách nhiệm cùng chu toàn bổn phận mình v.v.. Chúng tôi hy vọng rằng như gương của hai nước Do Thái và Nhật Bản. Chính họ đã phục hưng được Đất Nước mình trở nên giàu có và hùng cường, thì Việt Nam chúng ta khi thật sự đã phục hưng ắt trong tương lai cũng sẽ giàu mạnh, và làm cho thế giới phải nể mặt người con Rồng cháu Lạc chúng ta. 

Thân Chào Đồng Tâm Và Quyết Thắng

(hết)

Nam Giao Lê Thiện Bình
Tác giả gửi trực tiếp cho Lương Tâm Công Giáo Việt Nam

0 nhận xét:

Đăng nhận xét