LTCGVN (17.10.2013)"MẸ ƠI ! CON YÊU MẸ…"
Chỉ qua một đêm yên lành, đến rạng sáng hôm sau biển trở mình, thuyền chúng tôi gặp bão. Bầu trời vần vũ mây đen, mới đầu chỉ là những gợn sóng lăn tăn, thú vị nhìn cá bơi đua mạn thuyền, chúng tôi ngồi đếm những lớp sóng biển xanh. Không lâu sau, biển trở mặt, sóng thành bạc đầu cuồn cuộn dâng cao, dồn nhanh phủ lớp, đếm không kịp. Sóng hận thù xây thành lũy cao chót vót dập mạnh xuống. Con thuyền như chiếc lá mong manh vút lên, hết đà buông gót chúi mũi đâm xuống vực đen.
Thuyền lên tới đỉnh cũng là lúc những lời kinh “Adiđà Phật”, “Giêsu – Maria – Giuse”… từ âm vực thành khẩn tôn kính biến thành tiếng rú kinh hoàng của những tội đồ đang hấp hối. Tình trạng chiếc thuyền ngập tràn tuyệt vọng không bút nào tả xiết, trôi dạt không biết đi đâu, hướng nào. Mọi người từ lớn đến nhỏ cứ nằm lênh đênh trên biển, giầu-nghèo, khỏe-yếu, trí tuệ-ngu dốt, dân đen-chức quyền… mặt tái mét hoảng loạn: tất cả đều bình đẳng trước Tử Thần. Sóng biển triền miên dập dềnh…
Trong đám hỗn độn ấy, tôi để ý đến một người ( sau này mới biết anh tên Đình Thu ), cổ đeo Tràng Hạt, quàng thêm Áo Đức Bà, dây Đạo Binh Xanh, một xâu đủ thứ ảnh tượng Maria: nhôm, kền, đồng, thép, chì, nhựa... sưu tầm vội vã trước ngày đi… mặt đầm đìa nước mắt, miệng không ngớt lẩm bẩm như lên đồng: "Lạy Mẹ là ngôi sao sáng, soi lối cho con lúc vượt biển thế gian… Con đã sống chẳng ra gì, nói dối như vẹm, cờ gian bạc lận, đàng điếm hút sách, nhậu nhẹt bê tha… toàn làm điều xấu, đại gian đại ác... Nếu thoát gian nguy, con nguyện sẽ sống trọn một đời thánh thiện, sẽ hy sinh cứu giúp muôn người trong cơn hoạn nạn…"
Mùa Hè năm 2012, sau gần một phần tư thế kỷ, trong quán cà-phê Cô Ba, dưới chân cầu trạm subway Field Corner ở Dorchester, Boston, tôi gặp lại Thu đang ngồi huyênh hoang tán gẫu với đám bạn vừa “hạ cánh an toàn” sau một phi vụ lừa đảo. Ôm chặt tôi vào lòng, Thu hớn hở ra mặt: "Sau anh lại nhận ra tôi ?" – "Trong chuyến tầu hôm ấy, duy chỉ anh cầu nguyện với lời hứa tha thiết nhất, làm sao tôi quên được !" Thật ra với chiếc mồm vẩu, tai bẹp, vết sẹo độc quyền chém ngang lông mày mắt trái của Thu dù đứng xen giữa hàng chục ngàn người xa lạ tôi vẫn nhận ra. Sau chầu nhậu, đứa bạn cuối cùng bước đi, chỉ còn tôi và Thu ngồi lại trong xó tối. Cởi mở tấm lòng tôi nhắc chuyện: "Nhớ hồi ấy anh khấn nguyện: Nếu thoát gian nguy, con nguyện sẽ sống trọn một đời thánh thiện, sẽ hy sinh cứu giúp muôn người trong cơn hoạn nạn… Sao bây giờ đến nỗi này ?"
Thu chậm chạp uống cạn ly bia cuối cùng, mặt đượm vẻ buồn vời vợi: "Tôi vẫn luôn nhớ lời hứa, ngặt một điều là Đức Mẹ đã quên phần mình." – "Sao lạ vậy ?" – "Những năm đầu đặt chân đến Mỹ tôi, cuộc đời tôi như một con chó đói, làm ăn cái gì cũng thất bại…" Tôi rất ngạc nhiên: "Ủa ! Tôi nhớ lúc đó anh chỉ cầu sao cho thoát nạn, đâu có khoản làm ăn !" Thu nhìn tôi e ngại, rít mạnh một hơi thuốc ba số 5, cẩn thận gạt tàn, cười giả lả: "Thì các Ngài phải hiểu ngầm chứ !"
“Phải hiểu ngầm chứ !” Đây là một khấn nguyện “qua cầu gió bay, qua sông quên đò”…
Một Linh Mục đến Boston giảng phòng. Sau bài Tin Mừng, rất chậm, từng thao tác bậc thiền sư, Linh Mục ấy gập sách, gỡ cặp kiếng, nhắm mắt… rồi cứ đứng yên lặng như vậy trong tư thế thiền. Một phút trong thinh lặng không chuẩn bị của cộng đoàn ngồi bên dưới lâu lắm: đầu lắc lư, người ngọ nguậy, chân khều dép, tay gãi sồn sột…
Chập sau cha mở mắt nhìn cộng đoàn rất tha thiết, bắt đầu bài giảng: "Trọn đời tôi, từ lúc trước khi làm Linh Mục, tôi đã lỡ quen biết và yêu một người phụ nữ. Thú thực với anh chị em là cho đến bây giờ tôi vẫn không quên được người ấy !" Nói đến đó, cha dừng lại trong yên lặng đo lòng người. Cộng đoàn chao người lay động, vài bà ngồi phía trước chép miệng: "Đã đi tu mà còn yêu với iếc !" Vẫn làm chủ đám đông, vị Linh Mục giảng tiếp: "Người đó chính là Mẹ Maria !" Tất cả cộng đoàn tham dự Thánh Lễ hôm đó đều thở mạnh ra. Hài lòng…
Bạn mến, trời Boston lúc này đang vào thu, hơi se lạnh, vài chiếc lá vàng rơi trong gió sớm. Mùa thương khó những tháng đông về bắt đầu. Tôi ngồi uống trà một mình, tâm hồn như se lại, ngẫm về những giai đoạn đã qua trong đời mình, về mối tình của tôi với Mẹ Maria. Tình Mẹ-con của tôi có nhiều nhập nhằng trắc trở, lúc còn lúc mất. Khi đằm thắm, lúc úa tàn. Có những khi nước mắt đã khô, ráo hoảnh, chìm sâu trong cô đơn tuyệt cùng kiếp người, tôi cầu nguyện trong vô vọng. Có những tháng dài Mẹ-con không nhìn mặt khi tôi mất Đức Tin. Mẹ luôn đứng đó tư thế đợi chờ trong khi tôi nằng nặc dứt áo ra đi.
Nhưng xét lại những đoạn đời trồi-sụt mất-còn ấy tôi cảm nhận luôn có một sợi chỉ đỏ không bao giờ đứt đoạn, dẫu có lúc chìm sâu tưởng mất, là tôi vẫn luôn yêu Mẹ. Sợi chỉ tình yêu này xét cho kỹ, không phải có được từ sách vở, bằng cấp, lời giảng lôi cuốn hay số năm dài theo Đạo, nhưng là từ những tấm gương yêu mến Mẹ Maria của ông bà, cha mẹ, người khác để lại.
Làm sao quên được lời kinh đêm cả gia đình quây quần ấm cúng dâng lên Mẹ ? Có thể nào quên được nét mặt cụ già móm mém ngước trông lên Mẹ Sầu Bi dưới ánh sao đêm, những anh lính VNCH cổ đeo Tràng Hạt lao vào trận địa mười phần chết bẩy còn ba ? Lời kinh trong đêm, âm thầm lặng lẽ không ai biết, bao giờ cũng là những tấm chân tình không giả dối.
Để truyền cho thế hệ sau sợi chỉ đỏ ấy, đợi lúc vắng người, tôi thường dẫn cả gia đình ra Nhà Thờ gặp gỡ Chúa Giêsu và Đức Mẹ. Ngồi, nằm cũng được. Chả cần lâu, chỉ 5, 6 phút. Chẳng cần dài, chỉ vài Kinh Lạy Cha, Kính Mừng rồi yên lặng. Lúc đầu các cháu không thích, tôi phải dụ bằng cách trên đường từ Nhà Thờ về nhà bao giờ cũng dẫn đến tiệm McDonald, Burger King, Friendly… “cúng” cho mỗi đứa vài đồng quà vặt, lâu dần quen chân đến độ dù chán quà vặt nhưng các cháu vẫn thích đến “chơi” Nhà Thờ. Nhiều khi mải làm việc tôi quên, các cháu lại nhắc. Rồi một mai trong kiếp người, sẽ đến lúc các con tôi phải một mình đối diện nhân nghĩa tình đời, chông chênh áo cơm, nghiệt ngã cuộc sống… tôi muốn các cháu nhớ đến chốn này để biết đường về với Mẹ.
Tôi thích lời hát “Mẹ ơi, con yêu Mẹ, yêu từ hồi thơ bé, yêu mãi đến tuổi già, yêu tha thiết bao la…” Tôi thích lời kinh Lạy Cha và Kính Mừng… Những đêm dài mất ngủ, thay vì đếm những con nai, tôi chỉ hát thầm hoặc đọc những lời kinh này cho đến khi quá mệt mỏi để chìm sâu trong giấc ngủ.
Tôi yêu Đức Giêsu, tôi thích Mẹ Maria…
NGƯỜI TÔI TỚ VÔ DỤNG, Boston, 2013
Theo EPHATA số 582
|
0 nhận xét:
Đăng nhận xét