Khi bạn 1 tuổi, mẹ cho bạn ăn và tắm cho bạn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách khóc ròng cả đêm.
Khi bạn lên 2, mẹ dạy bạn cách đi bộ. Và bạn cảm ơn mẹ bằng cách chạy mất dạng khi nghe mẹ gọi.
Khi bạn được 3 tuổi, mẹ làm tất cả mọi bữa ăn cho bạn với một tình yêu vô hạn. Và cách bạn cảm ơn mẹ là hất tất cả xuống sàn nhà.
Khi bạn lên 4 tuổi, mẹ cho bạn vài cái chì màu. Và bạn cảm ơn mẹ bằng cách tô đầy lên bàn ăn.
Bạn lên 5 tuổi, mẹ may áo cho bạn để bạn đi nghỉ cuối tuần. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách lăn uỳnh xuống bãi đất cho dơ đồ.
Và khi bạn lên 6 tuổi, mẹ dắt bạn tới trường. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách hét tướng lên: “Con ko đi đâu!”
Bạn lên 7 tuổi, mẹ mua cho bạn một quả bóng. Và bạn cảm ơn mẹ bằng cách quăng nó vô cửa sổ nhà bên cạnh.
Khi bạn được 8 tuổi, mẹ cho bạn một cây kem. Và bạn cảm ơn mẹ bằng cách quẹt nguyên cây kem vào áo.
Khi bạn 9 tuổi, mẹ mua cho bạn một cây đàn piano để bạn học đàn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách không bao giờ tập đàn.
Khi bạn lên 10 tuổi, mẹ lái xe chở bạn đi vòng vòng cả ngày, từ sân bóng đá cho tới phòng thể dục, để tổ chức cho bạn một bữa tiệc sinh nhật sau đó. Và cách bạn cảm ơn là nhảy phắt ra khỏi xe và không thèm nhìn lại.
Bạn lên 11 tuổi, mẹ dắt bạn và bạn bè bạn đi xem phim. Và bạn cảm ơn mẹ bằng cách đòi ngồi ở một dãy ghế khác.
Khi bạn 12 tuổi, mẹ cảnh cáo bạn không nên xem một chương trình TV nào đó. Và bạn chỉ việc đợi mẹ ra khỏi nhà là xem ngay.
Bạn lên 13 tuổi, mẹ bảo bạn nên đi cắt tóc đi. Và bạn cảm ơn mẹ bằng cách nói mẹ chả có chút thị hiếu thẩm mỹ nào.
Khi bạn lên 14 tuổi, mẹ trả tiền cho cả tháng đi chơi ở trại hè của bạn. Và cách mà bạn cảm ơn mẹ bằng cách không thèm viết lấy dù chỉ một lá thư về cho mẹ.
Khi bạn 15 tuổi, mẹ trở về nhà sau một ngày làm việc, mong đợi được ôm bạn trong tay. Và bạn đã cảm ơn bằng cách ở lì cả ngày trong căn phòng khoá cửa.
Khi bạn 16 tuổi, mẹ dạy bạn lái xe hơi của mẹ. Và cách mà bạn đã làm là lấy xe đi chơi bất cứ khi nào bạn thích.
Khi bạn 17 tuổi, mẹ có một cuộc điện thoại rất quan trọng cần gọi. Và bạn đã ôm cái điện thoại để buôn dưa lê cả đêm.
Khi bạn 18 tuổi, mẹ đã khóc khi biết bạn tốt nghiệp cấp ba. Và bạn cảm ơn mẹ bằng cách ra ngoài vui chơi ăn mừng cho tới sáng.
Khi bạn 19 tuổi, mẹ trả tiền học phí đại học cho bạn, lái xe chở bạn tới trường, thậm chí mang cả túi xách cho bạn. Và bạn đã cảm ơn mẹ bằng cách nói tạm biệt bên ngoài phòng ngủ ký túc xá, vì bạn xấu hổ trước bạn bè mình.
Khi bạn 20 tuổi, mẹ hỏi bạn có để ý tới ai chưa. Bạn trả lời mẹ rằng “đó không phải là chuyện của mẹ”.
Khi bạn 21 tuổi, mẹ đề nghị cho bạn một số nghề nghiệp trong tương lai. Bạn cảm ơn mẹ bằng câu nói: “Con không muốn giống mẹ”.
Bạn 22 tuổi, mẹ ôm lấy bạn khi bạn tốt nghiệp đại học. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách đòi hỏi mẹ trả tiền cho bạn đi chơi Châu Âu.
Bạn 23 tuổi, mẹ mua cho bạn vài thứ đồ gia dụng cho căn hộ đầu tiên của bạn. Và bạn đi nói với mọi người rằng nó xấu òm.
Và khi bạn 24 tuổi, mẹ gặp chồng chưa cưới của bạn và hỏi bạn về kế hoạch cho tương lai. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách rên rỉ: “Mẹ, làm ơn đi mà!”
Bạn 25 tuổi, mẹ trả tiền đám cưới cho bạn, khóc và nói với bạn rằng mẹ yêu bạn rất nhiều. Và cách mà bạn cảm ơn mẹ là dọn nhà tới chỗ khác sống.
Khi bạn 30 tuổi, mẹ bạn gọi và thúc giục bạn mau có em bé đi. Bạn nói rằng “bây giờ khác xưa mẹ ơi!”
Khi bạn 40 tuổi, mẹ gọi điện nhắc bạn sinh nhật của một vài người họ hàng. Và bạn cảm ơn mẹ bằng cách nói rằng bạn đang bận bù đầu.
Khi bạn 50 tuổi, mẹ bạn bệnh và cần bạn ở cạnh để chăm sóc. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách than thở về gánh nặng mà các ông bố bà mẹ đem tới cho con cái họ.
Và cuối cùng, một ngày nào đó, mẹ bạn ra đi. Và bạn cảm thấy mọi thứ như sụp đổ, như có sấm trong tim mình.
Nếu mẹ vẫn còn sống, hãy yêu thương mẹ hơn hết thảy mọi thứ trên đời, và nếu mẹ không còn nữa, hãy nhớ lấy lòng yêu thương vô điều kiện của mẹ và hãy làm như mẹ đã làm.
Hãy luôn yêu thương mẹ bạn, vì bạn chỉ có duy nhất một người mẹ trên đời này. Chỉ có một mà thôi!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét