Gặp nhau ở Nhà Thờ, ai cũng nhận ra nỗi buồn hằn lên mặt ông Tư mấy tuần nay. Chẳng hiểu thế nào mà ông ít nói hơn lúc trước, lại thêm chuyện hay ra ngồi ở quán cà phê một mình ở một góc khuất. Ông có tâm sự gì chăng ?
Sáng nay, anh em chúng tôi kéo nhau ra quán cà phê sớm. Ông Tư ra sau, nên chúng tôi mời ông vào bàn luôn. Sau dăm ba câu chuyện thời sự, anh N. mạnh dạn hỏi ông Tư: “Hình như bác Tư có chuyện buồn hay lo nghĩ gì mà thấy lúc này bác xanh xao quá ?” Ông Tư làm luôn một mạch như trút nỗi lòng trăn trở:
“Buồn lắm mấy chú à. Chuyện con trẻ thời nay thôi ! Tôi nghĩ như vầy…
Nếu từ khi con của mình còn là một bào thai, mà mình chưa thực sự là một người có nền tảng Đức Tin, Đức Cậy, Đức Mến của một Kitô Hữu Công Giáo…
Nếu con mình đã chào đời, mà mình chưa biết thế nào là cầu nguyện, là kết hiệp với Thiên Chúa…
Nếu con mình đã tập đi, tập nói, mà mình chưa tập đi đúng đường, nói đúng điều theo lẽ đạo…
Nếu con mình đã bắt đầu có trí khôn mà mình vẫn giữ cái trí ngu muội về Thiên Chúa, về gia đình, về tình tha nhân…
Nếu con mình đã bắt đầu có thể bắt chước, học đòi, mà mình không dạy được cho nó thuộc lòng đời sống Đức Tin Cậy Mến, đời sống huynh đệ, đời sống bác ái vị tha với tha nhân…
Thì tốt hơn hết mình đừng cho nó đi học tiểu học, trung học hay đại học của một nền giáo dục như bây giờ, một thứ giáo dục không Thiên Chúa, không tình người, giáo dục gian dối xảo quyệt, giáo dục tôn vinh vật chất lên hàng đầu, giáo dục vô cảm từ trong nhà ra xã hội, giáo dục giành ăn giựt uống, mạnh được yếu thua…
Bởi vì, chính cái vốn học Đạo Đức căn bản kia đã không có, lại chỉ có cái vốn học duy vật chất này, duy kinh tế này, sẽ làm hư hỏng cả đời con của mình. Đó là kinh nghiệm của riêng tôi. Vì sao vậy ? Thưa vì:
Nó sẽ chỉ vào mặt Thiên Chúa và nói rằng: tôi không cần Ngài, tôi đủ sức xây dựng cho tôi một Thiên Đàng tại trần gian này. Tôi cần có kinh tế là có tất cả.
Nó sẽ chỉ vào mặt Tôn Giáo mà nói rằng: ông đi cho khuất mắt, chuyện vô bổ. Thêm quấy nhiễu, phiền hà cho cuộc sống kinh tế và hưởng thụ của tôi.
Nó sẽ cười vào mặt cha mẹ nó và cho rằng tại vì ông bà tham lam chuyện dục lạc nên mới đẻ ra tôi. Đẻ rồi phải lo chứ có thương yêu gì ?!? Ông bà có bệnh thì mau chết đi cho tôi khỏi chuốc họa vào thân..
Nó sẽ bán tổ tiên, ông bà, cha mẹ và cả giang san đất nước này để có cái ăn cái chơi, cái cất cái để, bởi vì nó không hề có lòng biết ơn, hay đền ơn đáp nghĩa gì đâu. Nó đã học, không để nên người, mà để nên như loài cầm thú !
Nó sẽ chỉ vào mặt anh em nó: đứa nào nấy sống nấy lo, hoặc đứa nào theo đường lối nó thì nó lo cho được chút chút, còn đứa nào không theo nó thì chết mặc bay. Không ai là gánh nặng của ai, cũng không ai dại gì mang gánh nặng của đứa anh đứa em xấu số, bất hạnh của mình…
Nó sẽ khinh khỉnh mà nhìn tha nhân bằng cặp mắt mang hình đồng tiền tanh hôi vô cảm mà đầy quyền lực. Cha mẹ nó cũng phải khiếp huống chi là người dưng !
Nó sẽ không dại gì phải biết chuyện đúng, sai, phải, quấy chi cho mệt người, chuyện gì có thu nhập, có lợi tức thảy đều là chuyện đúng !
Còn nhiều nữa mấy chú ơi… Con cái của các chú có như vậy không ?
Thật đáng buồn cho một thế hệ con trẻ. Cha mẹ không cho con đi học thì cha mẹ sợ là mình không chu toàn bổn phận của mình. Cho đi học ở trường khi nó chưa được học gì về đời sống Công Giáo thì quả là tai hại. Thà đừng cho nó đi học thì hơn…”
Từng giọt cà phê lặng lẽ rơi. Chưa uống mà mấy anh em chúng tôi đã nghe đắng cả lòng…
PM. CAO HUY HOÀNG
Theo EPHATA số 610
0 nhận xét:
Đăng nhận xét