Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2012

Sự thật giải thoát anh em (3)



SỰ THẬT GIẢI THOÁT ANH EM (Ga 8,32) 

V. NGƯỜI DÂN VÀ NHÀ NƯỚC.

‘Con người được Thiên Chúa dựng nên giống hình ảnh Người và được cứu chuộc bởi Máu Thánh Chúa Giêsu’ (Thông điệp ‘Quan tâm đến Vấn đề Xã hội’ số 29).

Quan niệm đó đòi buộc mọi hành xử do con người, tư nhân hay cơ quan công quyền, phải là những cách hành vi chính đáng với bổn phận phải tôn trọng phẩm giá con người. Và cũng từ đó, Giáo huấn Xã hội Công giáo phát họa ra ơn gọi con người như là :
- ơn gọi trở nên trọn hảo, giống như Thiên Chúa
- và bằng cách thực hiện điều Chúa Giêsu đã làm.

‘Con người trọn hảo toàn diện’ là nguyên lý nền tảng trong Thông Điệp ‘Rerum Novarum’, Tân Sự, Đức Thánh Cha Léon XIII, 15.05.1891) đúc kết các liên hệ chính trị về phẩm giá con người như sau: « Con người có trước nhà nước. Giá trị của con người là khuôn mẫu mà các cơ chế chính trị và luật pháp phải dựa vào đó để định chuẩn. Chính trị và pháp luật phải phục vụ con người vì con người có một giá trị thượng đẳng không thể tùy thuộc vào một mục đích nào khác. Từ đó, giá trị thượng đẳng của con người chống lại bất cứ chế độ tuyệt lực nào ».

Ngày nay, người Công giáo cũng như những người thiện chí khác có diễm phúc tham khảo Chương 8 ‘Toát yếu về Học thuyết Xã hội Giáo Hội’ có tựa đề ‘Cộng đồng chính trị’ giúp chúng ta hiểu thêm về ‘Quyền Hành Chánh Trị’ :

a. Nền tảng của quyền hành chính trị. 

Giáo hội luôn xem xét những cách khác nhau để hiểu quyền hành, đồng thời cố gắng đưa ra và bênh vực một mô hình quyền hành dựa trên bản tính xã hội của con người. Chính vì thế, quyền hành chính trị rất cần thiết vì những trọng trách được giao cho quyền hành ấy. Quyền hành chính trị vốn là và phải là một nhân tố tích cực tới mức không thể thay thế được làm nên đời sống dân sự (Tóm lược Học thuyết xã hội Công giáo số 393).

Quyền này phải bảo đảm một đời sống cộng đồng trật tự và ngay thẳng, không tước đoạt sự hoạt động tự do của các cá nhân và tập thể, nhưng phải điều tiết và định hướng cho sự tự do ấy bằng cách tôn trọng và bảo vệ sự độc lập của các cá nhân và chủ thể xã hội hầu đạt được Công ích. Đây là một công cụ để phối hợp và điều khiển, nhờ đó nhiều cá nhân và đoàn thể trung gian sẽ tiến tới một trật tự, trong đó mọi mối quan hệ, mọi định chế và mọi tiến trình làm việc đều nhằm giúp con người phát triển toàn diện. Quyền này phải được thi hành trong khuôn khổ luân lý và nhân danh công ích theo đúng trật tự pháp lý được luật pháp công nhận. Khi thực hiện được như thế, các công dân bị buộc tự trong lương tâm phải tuân hành’ (số 394).

Chủ thể của quyền hành chính trị là chính nhân dân, được nhìn một cách tổng quát như những người đang nắm chủ quyền. Nhân dân chuyển việc thi hành chủ quyền đó cho những người được họ tự do bầu chọn làm đại biểu của mình, nhưng vẫn giữ đặc quyền là bày tỏ chủ quyền của mình mỗi khi đánh giá công việc của những người có trách nhiệm cai trị, đồng thời thay thế những người ấy nếu họ không chu toàn thoả đáng vai trò được giao phó. Dù đây là quyền đang được thi hành trong mọi quốc gia dưới mọi chế độ chính trị, nhưng quyền ấy sẽ được thi hành một cách bảo đảm và đầy đủ nhất bởi một chính phủ theo một hình thức dân chủ nào đó, nhờ các thủ tục kiểm tra của thể chế dân chủ này. Tuy nhiên, nếu chỉ dựa trên sự ưng thuận của nhân dân mà thôi thì chưa đủ để đánh giá các phương cách thực thi quyền hành chính trị là ‘công bằng’ (số 395). 

b. Quyền hành xét như một sức mạnh luân lý.

Quyền hành phải được hướng dẫn bởi luật luân lý, nên có phẩm giá nhờ được thi hành trong khuôn khổ của trật tự luân lý, ‘trật tự này lại do Thiên Chúa làm nguồn gốc đầu tiên và làm mục tiêu cuối cùng của mình’. Vì quy chiếu về trật tự luân lý, như một trật tự vừa có trước vừa là nền tảng, và vì mục tiêu của quyền hành và vì nhân dân mà quyền hành này hướng tới, nên quyền hành không thể được hiểu là một sức mạnh chỉ được đánh giá theo những tiêu chuẩn mang tính xã hội hay lịch sử. Trật tự này không thể có ở ngoài Thiên Chúa nên, khi dựa vào nó, nhà cầm quyền mới có uy lực để đề ra các nghĩa vụ, có tính hợp pháp luân lý, không phải nhờ vào một ý muốn tuỳ tiện của ai hay do sự khao khát quyền lực, mà chỉ nhằm những hành vi cụ thể để đem lại công ích (số 396).

Chính quyền phải nhìn nhận, tôn trọng và phát huy các giá trị nhân bản và luân lý thiết yếu. Đó là những giá trị bẩm sinh, ‘phát xuất từ chính sự thật của con người, phản ánh và bảo vệ phẩm giá con người; là những giá trị mà không cá nhân, tập thể hay Nhà Nước nào có thể tạo ra, sửa đổi hay huỷ bỏ’. 

Các giá trị này được nhìn nhận, tôn trọng và phát huy như những yếu tố làm nên trật tự luân lý khách quan, làm nên luật tự nhiên được khắc ghi trong tâm hồn con người (x. Rm 2,15) và được coi là điểm tham chiếu chuẩn mực cho các luật lệ dân sự (số 397). 

Chính quyền phải ban hành các luật công bằng, tức là những luật phù hợp với phẩm giá con người và phù hợp với những gì lý trí đúng đắn đòi hỏi. ‘Luật con người chỉ là luật bao lâu nó phù hợp với lý trí đúng đắn, và bởi đó, luật ấy được rút ra từ luật vĩnh cửu. Tuy nhiên, khi luật đi ngược lại lý trí, nó được xem là luật bất công; trong trường hợp ấy, nó không còn là luật mà thay vào đó, nó trở thành một hành vi bạo lực’ (số 398). Sự cai trị theo lý trí đặt công dân vào một mối quan hệ, không phải lệ thuộc người kia nhưng là mối quan hệ mà mọi người tùng phục trật tự luân lý, tức tùng phục Thiên Chúa, nguồn gốc tối hậu của trật tự luân lý. Khi chính quyền, vốn có nền tảng nơi bản tính con người và thuộc về một trật tự do Thiên Chúa quy định trước, không chịu theo đuổi công ích, tức đã bỏ qua mục tiêu riêng của mình, và như thế đã vô tình biến mình thành bất hợp pháp (số 398).

VI. TẬN DỤNG LÝ TRÍ VÀ TỰ DO BƯỚC THEO ĐỨC KITÔ.

Chúa Nhật ngày 16.09.2012, Đức Thánh Cha Biển Đức 16 đã chủ tọa Thánh Lễ tại Beirut, thủ đô Liban. Trong phần cuối bài giảng, Người loan báo Năm Đức Tin từ ngày 11.10.2012 và mời : « Mỗi tín hữu hãy có một Đức Tin đầy ý thức và thăng tiến trong sự trung tín với Chúa Giêsu và Tin Mừng của Ngài. Chúa Giêsu dẫn chúng ta theo một con đường hy vọng cho tất cả mọi người. Vinh quang Chúa, một nhục thể treo trên thập tự, là cách Ngài tỏ lòng yêu thương, trở thành tôi tớ và thí mạng cho chúng ta… Nhiệm vụ cấp bách Giáo hội là phục vụ và nhiệm vụ các Kitô hữu là phải thực sự trở nên những người tôi tớ tự do và tự nguyện theo hình ảnh Ngài. Phục vụ là một yếu tố nền tảng trong bản sắc những người theo Chúa Kitô (x. Ga 13:15-17) trong một thế giới đầy bạo lực liên tục để lại đằng sau dấu vết nghiệt ngã của cái chết và sự hủy diệt, phục vụ công lý và hòa bình thật cần thiết để xây dựng một xã hội huynh đệ và bằng hữu. Mọi thừa tác vụ có trách nhiệm trong Giáo hội là để phục vụ cho Thiên Chúa và cho anh chị em, được thể hiện cụ thể trong dấn thân phục vụ người nghèo, bị bỏ rơi và đau khổ, để phẩm giá bất khả xâm phạm mỗi người có thể được bảo vệ… Anh chị em đang đau khổ về thể chất hay tinh thần, Đức Kitô muốn luôn được gần gũi các bạn. Ước mong, các bạn luôn gặp những đồng bào như là những dấu chỉ cụ thể cho sự yêu thương không bao giờ từ bỏ anh chị em của Ngài! » 

Người cộng sản thiết lập trên Quê hương một nhà nước tàn bạo nhằm tê liệt ‘lý trí và tự do’ của đồng bào và, do đó, gây ra sự chia rẽ những giới chức đồng vị nhau. Giữa Linh mục Nguyễn Văn Lý (Tổng Giáo phận Huế) và Huỳnh Công Minh (Tổng Giáo phận Sài gòn), ai gây thiệt hại cho Giáo hội?

Ngày 13.02.2001, Linh mục Nguyễn Văn Lý đã gởi, theo yêu cầu của Quốc hội Hoa kỳ, câu trả lời của Cha về việc Cơ quan lập pháp này có nên phê chuẩn Hiệp ước Thương mại Song phương với Việt Nam vào mùa xuân 2001 không ? Việc nầy sẽ ảnh hưởng thế nào đến Tự do Tôn giáo tại Việt Nam ? Cha viết (xin tóm lược) : « Việt Nam rất cần Hiệp ước này để nước tôi được sớm giàu mạnh, dân tộc được no ấm hạnh phúc. Nhưng nếu CSVN vẫn còn tiếp tục duy trì chế độ toàn trị độc đoán, mà Hoa kỳ và các nước khác tạo thêm điều kiện thuận lợi cho CSVN duy trì việc cai trị này, thì Hoa kỳ và các nước khác chỉ giúp cho thiểu số đang cầm quyền thêm thuận lợi, kéo dài đau khổ cho Dân tộc chúng tôi. CSVN đã ký rất nhiều Hiệp ước về Nhân quyền, nhưng không thực tâm tuân giữ, chỉ muốn ký để lừa gạt cộng đồng quốc tế mà thôi. Nếu chính phủ dễ dàng chấp thuận cho CSVN ký kết thì tạo nên 3 hậu quả tai hại : Thứ nhất, làm cớ cho CSVN rêu rao rằng họ tôn trọng nhân quyền. Thứ hai, làm giảm uy tín quý quốc vì quý vị tỏ ra quá ngây ngô nhẹ dạ, bị CSVN dễ dàng lừa gạtù. Thứ ba, có tội lớn với nhân dân Việt Nam vì tiếp tay cho CSVN tiếp tục cai trị dân chúng VN trong độc đoán áp bức, biết đến bao giờ mới chấm dứt. VN đã ký tên xin gia nhập Công Ước Quốc Tế Về các quyền Dân sự và Chính trị ngày 24.09.1982, nhưng những điều 18, 19 về quyền tự do tư tưởng, tôn giáo và ngôn luận, họ không bao giờ tuân thủ. 

Ngày 10.12.2001, Thương ước có hiệu lực vào ngày 10/12/2001, thương mại hai chiều giữa Mỹ và Việt Nam đã tăng hơn 1.200%, từ 1,5 tỉ lên hơn 20 tỉ mỹ kim vào cuối năm 2011.

Viện Nghiên cứu Quản lý kinh tế Trung ương (CIEM) cho biết khoảng cách chênh lệch về thu nhập, giàu nghèo ở thành phố, các vùng miền Việt Nam ngày càng gia tăng. Theo báo cáo Bộ Lao động-Thương binh và Xã hội công bố giữa năm 2011 cho thấy, số hộ nghèo trên cả nước đã tăng lên một triệu hộ, tức tăng 50% sau khi mức chuẩn nghèo được điều chỉnh từ thu nhập 200.000 đồng/người/tháng lên 400.000 đồng/người/tháng tại nông thôn; từ 260.000 đồng/người/tháng lên 500.000đồng/người/tháng tại khu vực thành thị.

Sự bất công về thu nhập lẫn tài sản đang đe dọa đến an ninh kinh tế và xã hội cũng như cản trở quá trình cải cách ở Việt Nam. Tại các khu đô thị rực rỡ ánh đèn, người ta vẫn bắt gặp những chiếc xe hơi đắt tiền nối đuôi nhau đậu trước các cao lâu tửu quán hay trung tâm yến tiệc. Cùng lúc đó, vẫn có những người không đủ để hai bửa cơm khi no, lúc đói. 

Chị Huỳnh thục Vy, một Kitô hữu mới, viết : « … Một hình ảnh rất cảm động, rất đẹp đối với con là hình ảnh một vị linh mục dòng Chúa cứu thế đứng cạnh một vị hòa thượng của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất trong lễ tang bà cụ Liêng. Bất kể bạn thuộc tôn giáo nào, nếu bạn có tâm và có đủ dũng cảm để đấu tranh cho một tương lai tốt đẹp cho đất nước, bạn xứng đáng được mọi người vinh danh ». 

Chúng tôi rất tán đồng ý kiến chị Vy. Ngày 30.07.2012, bà Đặng Thị Kim Liêng tự thiêu trước trụ sở Tỉnh ủy Bạc Liêu trong đau đớn, tức tưởi và buồn phiền. Bà là mẹ chị Tạ Phong Tần, đã là đảng viên cộâng sản và Đại úy công an cơ quan điều tra Bạc Liêu. Sau những bài viết gởi cho Đài BBC, chị rời công an, chị học Luật để trở thành luật sư. Ngày 08.12.2008, với tư cách trợ tá luật sư Lê Trần Luật biện hộ tám giáo dân Thái Hà bị truy tố oan. Ngày 16.06.2009, chị đã nhận bí tích Rửa Tội tại Nhà thờ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp Sài gòn. Khi chị Tần bị bắt, công an với đài truyền hình đến gặp bà Liêng để yêu cầu bà lên án con gái mình, bà từ chối. Do đó, chẳng những chúng không cho phép bà gặp mặt chị Tần mà bà và các con khác còn bị chúng sách nhiễu.
Chị Tần do Cha dòng Chúa cứu thế Rửa Tội và là giáo dân giáo xứ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp thì một Linh mục dòng Chúa cứu thế đến dự An táng là điều vừa hợp tình và họp lý lẫn hợp đạo (Thương người có 14 mối) và hợp đời. Khoảng 50 an ninh, trong đó có 5 công an phòng PA88 TP.HCM được điều động bao vây đám tang và hù dọa thân nhân tham dự. Ngoài ra và trên hết, đây là một hình ảnh liên tôn phi quốc doanh. Các Cha chỉ làm sứ vụ của một Đức Kitô Thứ Hai. Do đó, giới truyền thông nhà nước cộng sản không ngừng lên án oan trái các giáo sĩ Công giáo này.

Ngày 24.09.2012, Tòa án nhân dân TPHCM mới tuyên phạt chị Tạ Phong Tần 10 năm tù giam vì vi phạm Điều 88 Luật Hình sự ‘tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam’, với các bloggers Nguyễn Văn Hải (12 năm) và Phan Thanh Hải (4 năm).

Bản án thật vô lý vì anh Nguyễn Văn Hải và chị Tần đâu có điên để chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam đã chiến thắng Pháp và Mỹ. Nếu họ không nói Sự Thật thì ai tin họ để Nhà nước phải sợ mà phải họ vào tù để thế giới phải lên tiếng chống.

Bản án thật bất công cho cả ba bloggers so với bản án tuyên 4 năm tù cho trung tá công an Nguyễn Văn Ninh đã hành hạ ông Trịnh Xuân Tùng, từ ngày 28.02, cho đến khi qua đời ngày 08.03.2011.

Tân Hoa xã ngày 24.10.2012 cho biết khi Bộ trưởng Công an Trung quốc gặp người đồng nhiệm Việt Nam, hôm nay, có nói : « từ năm 2008 tới nay, cơ chế hợp tác song phương trong công tác chống tội phạm đã giúp củng cố sự tin cậy lẫn nhau giữa Bộ Công an hai nước, đề ra các kế hoạch hợp tác khả thi thúc đẩy đối tác hợp tác chiến lược toàn diện Việt-Trung ». Đó là lý do những bản án nặng cho họ.

Cũng bị ghép phạm Điều 88 Luật Hình sự, ngày 14.10.2012, cô Nguyễn Phương Uyên, nữ sinh viên Đại học Công nghiệp Thực phẩm TP.HCM, đã bị công an bắt tại nhà trọ ở Sài Gòn, cùng với 3 bạn cùng trọ, để điều tra về truyền đơn chống Trung quốc xâm lược. Sau đó, ba bạn này được thả ra, nhưng Phương Uyên thì bị giam biệt tích cho đến nay, khiến gia đình của cô rất lo lắng trong những ngày qua. Gia đình Phương Uyên sinh sống ở tỉnh Bình Thuận, nhưng không hiểu sao bị đưa về tạm giam ở tỉnh Long An. 

Sáng ngày 23.10.2012, mẹ của Phương Uyên, sau những ngày khóc vì nhớ con, đã đến phố Tân An, tỉnh Long An để tìm con. Đến nơi giam lúc 11 giờ 5 phút, nhưng họ nói là hết giờ làm việc. Phải đợi đến 13 giờ rưỡi mới được vào. Họ không cho gặp, chỉ cho gởi chăn màn với một ít quần áo thôi, với lại gởi ít tiền. Nhưng họ không cấp biên lai lẫn cấm ghi ‘Mẹ yêu con’ viết trên bao đ ồ g ởi cho con.

Các bạn cùng lớp Mẹ yêu con đã viết thư cho Chủ tịch nước Trương Tấn Sang để xin can thiệp cho Phương Uyên. Đây là lần đầu tiên, các em đã có hành động can đảm như vậy. Thật đáng hoan nghinh. Đang chờ hành động của ông Sang, nhất là sau cuộc đảo chính ‘hụt’ ngày 14.10.2012, khi Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng phát biểu trên các phương tiện truyền thông là ‘nghiêm chỉnh tự kiểm điểm và thừa nhận những sai phạm đã gây ra’, nhưng Hội nghị Trung ương không áp dụng biện pháp kỷ luật đối với toàn thể bộ chính trị và một thành viên của Bộ chính trị’.

Hà Minh Thảo

0 nhận xét:

Đăng nhận xét