Việc dùng báo chí bôi nhọ, kết tội biêu riếu người phụ nữ đã
có nhiều hành động thể hiện lòng yêu nước rồi buộc phải thả ra khỏi trại
cải tạo Thanh Hà vừa qua cũng như việc “khoan hồng nhân đạo” đã tự nó
nói lên sự bất chính, bất nhất và bất nhân trong quyết định 5225 của
UBND Thành phố Hà Nội. Càng làm rõ hơn nhưng giọng điệu tuyên truyền bất
nhân, bất lực và bất lương của hệ thống báo chí nhà nước trong vụ này.
Được vào trại hay được tha khỏi trại đều là do đảng và nhà nước nhân đạo, khoan hồng?
Chợt
bùng lên cơn cuồng loạn nói xấu Bùi Thị Minh Hằng bằng mọi phương tiện
truyền thông của Hà Nội, thủ đô Việt Nam. Những nhà báo ăn lương của
nhà nước đã sử dụng mọi cách có thể, từ đê hèn đến đê tiện để bêu xấu
một người phụ nữ đang ở trong trại học tập, cải tạo của nhà nước.
Theo
các báo này thì được vào cơ sở giáo dục của bộ công an để giáo dục
thành công dân tốt là cơ hội cho những ai có tội. Như vậy thì việc được
ở trong trại là niềm vinh dự đối với họ. Tờ Kinh tế đô thị viết: “Tại cơ sở giáo dục này, các trại viên được học văn hóa, học tôn trọng người khác, hành vi, lời nói…”.
Thế là được đi học không mất tiền, được giáo dục thành người tốt, tại
sao lại không muốn đi học chứ? Nhưng, trong cái gọi là “cơ sở giáo dục”
đó, Bùi Thị Minh Hằng đã “Từ lúc vào trại đến bây giờ, chị ấy luôn gây chuyện, không chấp hành nội quy của trại”.
Thế rồi, lại chính báo chí nhà nước tuyên bố “Thực hiện các chính sách khoan hồng của Đảng và Nhà nước, nhân kỷ niệm các ngày lễ lớn 30-4, 1-5″ nên
Bùi Thị Minh Hằng đã được tha khỏi “Cơ sở Giáo dục Thanh Hà”. Ôi đảng
và nhà nước ta nhân đạo đến thế là cùng. Được vào trại đã là ơn đảng ơn
nhà nước khoan hồng, nay không chịu cải tạo thành người tốt, đảng và
nhà nước lại khoan hồng cho ra ngoài. Nhân đạo đến như thế chứ còn đòi
nhân đạo nào hơn nữa?
Nhưng,
câu hỏi này chắc đảng và nhà nước khó trả lời: Nhà nước đã khoan hồng
cho đối tượng có tội đi học tập cải tạo thành người tốt. Nhưng khi đã
không chịu học tập và cải tạo thành người tốt thì cho ra ngoài để “tiếp
tục hư hỏng” nữa chăng? Nếu không phải là đi biểu tình chống Trung
Quốc, mà là tham nhũng, mại dâm, ma túy, giết người mà vào trại không
chịu cải tạo tốt, thì đảng và nhà nước lại khoan hồng cho ra ngoài tiếp
tục mại dâm, ma túy, giết người vì chính sách nhân đạo?
Đọc
những bài viết trên báo chí, truyền hình, người ta không chỉ thấy cái
nhà nước này đã lạm dụng hai chữ nhân đạo và khoan hồng đến mức làm rõ
lộ chân tướng và sự thật bộ mặt của họ đằng sau đó.
Gia đình có truyền thống cách mạng
Gần
đây, các nhân vật được báo, đài nhà nước đưa ra bêu riếu và kết tội là
phản động, là hư hỏng, là biến chất, là gây rối xã hội, là chống đối
nhà nước… Những người đó đều là những người rất xấu xa, nào là tư cách,
lý lịch xấu, từng có nhiều thành tích bất hảo không chỉ với xã hội mà
còn là với gia đình, cha mẹ, con cái, hàng xóm, anh chị em…
Khác với cách tuyên truyền trước đây, khi cứ những ai mà nhà cầm quyền muốn đập chết hay đưa đi tù thì báo đài luôn đặt họ vào tình trạng vô học, thiếu nhận thức, xuất thân từ thành phần bất hảo, không được giáo dục… vì những kẻ đó ngày nay đã không còn bị lên án, trái lại nhiều khi đã là công cụ của nhà nước và đảng ta trong vai trò côn đồ hoặc “quần chúng tự phát… tiền” khi đối diện với nhân dân cầm chắc chính nghĩa và luật pháp trong tay.
Khác với cách tuyên truyền trước đây, khi cứ những ai mà nhà cầm quyền muốn đập chết hay đưa đi tù thì báo đài luôn đặt họ vào tình trạng vô học, thiếu nhận thức, xuất thân từ thành phần bất hảo, không được giáo dục… vì những kẻ đó ngày nay đã không còn bị lên án, trái lại nhiều khi đã là công cụ của nhà nước và đảng ta trong vai trò côn đồ hoặc “quần chúng tự phát… tiền” khi đối diện với nhân dân cầm chắc chính nghĩa và luật pháp trong tay.
Giờ
đây, các đối tượng được đưa ra đấu tố theo mô hình “Cách mạng văn hóa”
của Trung Hoa hoặc học lại bài học Cải cách ruộng đất, nhiều người
được nhắc đến rằng họ đều xuất thân từ gia đình có truyền thống cách
mạng… Điển hình là những vụ án như Cù Huy Hà Vũ, rồi Đoàn Văn Vươn… và
gần đây là Bùi Thị Minh Hằng. Hầu như tất cả đều được nói đến là xuất
phát từ những gia đình có “truyền thống cách mạng” rồi sau đó mới vẽ lại
trên mặt báo những chi tiết gớm ghiếc về chân dung các nhân vật mà nhà
nước muốn bỏ tù.
Người
ta đặt câu hỏi: Gia đình những người này có “truyền thống cách mạng”
mà những người này lại hư hỏng đi gây rối, rồi âm mưu chống lại nhà
nước, rồi âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân… Vậy thì nguyên nhân nào
dẫn đến việc họ hành động như vậy?
Vậy
thì nguyên nhân bởi học trò, bởi sách hay bởi thầy dạy? Những điều họ
được học thời gian qua, có phải đã đến lúc được sử dụng vào thực tế xã
hội này? Và hậu quả xã hội ngày nay được thừa hưởng từ nền giáo dục,
qua những đợt “học tập và làm theo” đó?
Có một câu nói của ai đó rằng “Không có học trò hư, chỉ có thầy dạy dốt”. Thế nhưng, điều cần suy nghĩ ở đây là không chỉ thầy dạy dốt mà còn cuốn sách kia được đem ra dạy chứa những nội dung gì?
Đến
đây, có lẽ người đọc sẽ thấy bản chất của sự việc trong câu nói của
một bài viết trên báo chí nhà nước moi móc đời tư của Hằng trong việc
giáo dục con cái: “Hằng dành thời gian để chơi bời, làm những
chuyện trái đạo lý, không quan tâm chăm lo, quản lý con cái tốt nên
chuyện đau lòng như vậy đã xảy ra”.
Vậy,
ở tầm mức cao hơn, các lãnh đạo đến tổ chức đảng và nhà nước đã làm gì
mà để công dân mình, những người con của các “gia đình có truyền thống
cách mạng” lại trở thành những kẻ “lật đổ chế độ”, “nói xấu nhà nước”
hoặc ít nhất là đi gây rối trật tự? Chắc không phải vì “đảng và nhà
nước dành thời gian để chơi bời, làm những chuyện trái đạo lý, không
quan tâm chăm lo, quản lý công dân tốt nên chuyện đau lòng như vậy đã
xảy ra?”
Cũng
như bao người đã đặt câu hỏi rằng: Thế hệ những người đang lãnh đạo
đất nước này, đều là học trò xuất sắc của Hồ Chí Minh, đều đã thấm
nhuần học tập và làm theo gương đạo đức HCM. Lớp sau đều là thế hệ thanh
niên Hồ Chí Minh được đảng và nhà nước nuôi dưỡng, giáo dục nhưng đã
nảy sinh biết bao nhiêu tham nhũng và hư hỏng ngày càng lớn trong bộ máy
đến nỗi ông Nguyễn Phú Trọng đã phải kêu lên rằng có nguy cơ đến sự
tồn vong của chế độ.
Vậy giai đoạn đã qua, họ đã học được những gì?
Chỉ được hư hỏng theo định hướng Xã hội chủ nghĩa?
Các
báo đã không còn một thủ đoạn nào, một phương cách nào dù đê tiện và
hèn hạ, dùng những giờ vàng, giờ ngọc để đánh hội đồng một người phụ nữ
đang trong trại cải tạo. Chỉ bởi vì người phụ nữ này “hư hỏng” theo
cách họ kết tội. Trong khi đó, cả thế giới biết cái tội lớn nhất đưa chị
ta đi cải tạo là đã tham gia các hoạt động biểu tình yêu nước.
Thực
tế thì các gia đình có truyền thống cách mạng hay gia đình quan chức
của đảng và nhà nước có con hư hỏng càng ngày càng là hiện tượng đã phổ
biến trong xã hội.
Nhưng,
con cái hoặc công dân chỉ được phép hư hỏng kiểu như gây án, lừa đảo,
đồi trụy, băng nhóm chém giết hoặc cướp đoạt thì còn được nương nhẹ.
Còn nếu hư hỏng theo kiểu cứ biểu tình yêu nước, quan tâm đến lãnh thổ
sơn hà, quan tâm đến những vấn đề xã hội như dân oan, những người bị
công an đánh chết… thì hẳn nhiên là không được phép. Điển hình trong vụ
việc Bùi Thị Minh Hằng là em gái Hằng là Bùi Thị Thanh Hà
cũng là con nhà có truyền thống cách mạng, từng bị truy nã vì lừa đảo,
lại còn đe dọa trả thù kiểu xã hội đen. Nhưng đã được đảng và nhà nước
khoan hồng đưa lên báo chí, TV để kết tội chị mình. Hư hỏng kiểu đó và
được khoan hồng kiểu đó, ai chẳng thích hư hỏng?
Có phải đó là những kẻ hư hỏng và tội phạm theo định hướng xã hội chủ nghĩa?
Thực
ra, không phải ngẫu nhiên mà những kiểu hư hỏng đó được dung túng. Xã
hội ngày nay đầy rẫy những cướp, giết, hiếp, sexy và đủ mọi loại tội
phạm. Nhưng thử đặt câu hỏi là nếu xã hội không còn những vấn đề nhức
nhối đó, những tờ báo như An ninh Thủ đô, Công an nhân dân lấy đề tài
gì để hấp dẫn bạn đọc?
Tạm kết
Việc
dùng báo chí bôi nhọ, kết tội biêu riếu người phụ nữ đã có nhiều hành
động thể hiện lòng yêu nước rồi buộc phải thả ra khỏi trại cải tạo
Thanh Hà vừa qua cũng như việc “khoan hồng nhân đạo” đã tự nó nói lên
sự bất chính, bất nhất và bất nhân trong quyết định 5225 của UBND Thành
phố Hà Nội. Càng làm rõ hơn nhưng giọng điệu tuyên truyền bất nhân, bất
lực và bất lương của hệ thống báo chí nhà nước trong vụ này.
Qua
theo dõi vụ việc, người ta có quyền đặt câu hỏi: Có phải những cái đầu
chủ đạo trong việc này có chỗ đặt là trên chiếc ghế ngồi?
Hà Nội, 1/5/2012
- J.B Nguyễn Hữu Vinh
0 nhận xét:
Đăng nhận xét