Chủ Nhật, 29 tháng 12, 2013

Nelson Mandela - Hồ Chí Minh


LTCGVN (29.12.2013)

Ngày 05 tháng 12 năm 2013 ông Nelson Mandela qua đời hưởng thọ 95 tuổi. Cách đây 44 năm ông Hồ Chí Minh đã qua đời tại Hà Nội vào ngày 02 tháng 09 năm 1969 hưởng thọ 79 tuổi. Hai người đều là đảng viên đảng cộng sản - lúc đầu bí mật sau công khai, hai người đều có ảnh hưởng đến phong trào giành độc lập giải phóng cho dân tộc mình, một người là từ giữa thế kỷ 20 - ông Hồ Chí Minh, còn người kia là cuối thế kỷ 20 - ông Nelson Mandela. Tuy đều là người cộng sản, nhưng ai hơn ai trong nhân cách và phương cách đấu tranh giành độc lập và quyền tự do dân chủ cho đất nước mình và làm gì cho đất nước và dân chúng sau khi cuộc đấu tranh giành lại chủ quyền đạt thành công?

Nelson Mandela:

Nelson Mandela và De Clerk cùng lãnh giải Nobel hòa bình

Ông Mandela xuất thân từ gia đình vọng tộc của bộ lạc Thembu tại Transkei thuộc tỉnh Cape. Ông được một quan nhiếp chính nuôi dưỡng và tốt nghiệp cử nhân hàm thụ với Đại Học Nam Phi. Ông đậu văn bằng cử nhân luật cũng bằng cách học hàm thụ với Đại Học Luân Đôn trong thời gian ông bị cầm tù vì đấu tranh chống kỳ thị. Ông có tất cả 3 lần kết hôn: bà Evelyn (1943-1957), bà Winnie (1958-1992), và bà Graca nguyên là góa phụ của cựu Tổng Thống Mozambique (1998- lúc mất). Ông có tất cả 6 người con với 2 người vợ đầu tiên.

Ông là người lãnh đạo Đảng Đại Hội Dân Tộc (ANC) chống lại chế độ cai trị phân biệt chủng tộc tại Nam Phi của người da trắng thiểu số, bằng phương cách ôn hòa trong thời gian đầu và vũ trang sau này. Ông Mandela và đảng ANC cũng đã bí mật tham gia Đảng Cộng Sản Nam Phi từ năm 1955. Ông bị bắt và bị kết án tù chung thân từ năm 1964. Hai mươi bảy năm sau, ngày 11 tháng 2 năm 1990, ông được trả tự do và sau đó trở thành Tổng Thống người da đen đầu tiên của quốc gia Nam Phi không còn nạn phân biệt chủng tộc trong một cuộc bầu cử Tổng Thống bằng cách trực tiếp phổ thông đầu phiếu. Sau khi nhận nhiệm vụ Tổng Thống, thay vì trả thù người da trắng đã đối xử tàn tệ người dân đen da màu trong nhiều thập niên, đã hành hạ và giam cầm ông hơn một phần tư thế kỷ như rất nhiều người nghĩ, ông đã thực hiện chính sách hòa giải xóa bỏ hận thù, cùng cộng đồng người da trắng xây dựng Nam Phi thành một nước tự do dân chủ thực sự, không còn nạn phân biệt chủng tộc, theo chế độ tư sản với đa đảng tam quyền phân lập. Ông giữ chức vụ Tổng Thống chỉ một nhiệm kỳ 4 năm và sau đó từ bỏ chính trường trở về sống cuộc đời còn lại như một người dân Nam Phi bình thường.

Hồ Chí Minh:

Khushchev, Mao Trạch Đông và Hồ Chí Minh

Ông Hồ Chí Minh tên thật là Nguyễn Sinh Cung, tự là Tất Thành, cha là ông Nguyễn Sinh Sắc làm quan dưới triều Nguyễn. Hồ Chí Minh dùng tên Nguyễn Tất Thành từ lúc còn học tiểu học. Ông được nhận vào học trường trung học Quốc Học Huế năm 1908 nhưng bị đuổi học vì tham gia biểu tình chống sưu thuế và ngưng học văn hóa từ năm 13 tuổi (?). Ông rời Huế vào sống phiêu bạc tại Phan Thiết một thời gian ngắn và sau đó đến sống tại Sài Gòn. Tại Sài gòn ông theo học trường đào tạo công nhân hàng hải được 3 tháng thì xin được việc làm phụ bếp trên một tàu buôn Pháp vào tháng 6 năm 1911, khi đó tuổi đời chỉ được 16. Sang Pháp ông ở lại sinh sống và hoạt động chính trị với đảng cộng sản Pháp. Năm 1919 ông gia nhập Đảng Xã Hội Pháp, tiền thân của Đảng Cộng Sản Pháp. Trong suốt 30 năm sau đó ông đổi tên thành Nguyễn Ái Quốc. Năm 1920 ông là một sáng lập viên của Đảng Cộng Sản Pháp, và trở thành một đảng viên cộng sản quốc tế. Năm 1922 ông sang Liên Xô và được Đảng cộng sản Liên xô đào tạo chính qui về Chủ Nghĩa Mac-Lênin, tuyên truyền và khởi nghĩa vũ trang bạo lực cách mạng. Năm 1924 ông đến Trung Quốc theo phái đoàn cố vấn của Liên Xô làm công tác thông dịch với tên là Lý Thụy. Từ đó đến năm 1941 ông sống tại Trung Quốc, Thái Lan và Liên Xô, đào tạo và kết nạp đảng viên cho Đảng Cộng Sản Đông Dương, tiền thân của Đảng Cộng Sản Việt Nam. Ông chính thức trở lại Việt Nam hoạt động vào năm 1941, sau đó bị bắt giam tại Trung Quốc trong một chuyến đi công tác cho cộng sản quốc tế, bị giam cho đến năm 1944.

Đảng cộng sản Việt Nam luôn luôn cho biết Hồ Chí Minh sống độc thân suốt đời, không vợ không con, để dành toàn tâm toàn trí lo cho Tổ quốc, cho dân tộc! Tuy nhiên có nhiều nguồn tin cùng tài liệu tìm thấy trong thời gian gần đây cho biết ông đã từng có một số người vợ. Một trong những bà vợ là Tăng Tuyết Minh. người Tàu, cưới vào tháng 10, năm 1926. Đảng viên cộng sản Nguyễn thị Minh Khai cũng một người vợ khác của Hồ Chí Minh - Nguyễn Ái Quốc(xem trang số 202, quyển sách của nhà sử học Sophie Quinn Judge: Ho Chi Minh, The Missing Years có đoạn nói: ba đại biểu Việt Nam đi dự hội nghị Cộng Sản Quốc Tế ở Nga vào tháng 3, năm 1935, trong đó có Nguyễn thi Minh Khai được Hà Huy Tập giới thiệu là “Quoc’s wife”- vợ của Nguyễn Ái Quốc (tên của Hồ Chí Minh lúc ấy), Hồ chí Minh cũng tham dự hôi nghị với tư cách là đại biểu của Đảng Cộng Sản Quốc Tế. Hồ Chí Minh còn có vợ là người Nga, dân tộc thiểu số... và có cả tin tức cựu Tổng Bí Thư Nồng Đức Mạnh là con trai của ông với một người phụ nữ gốc thiểu số tên là Nồng Thị Xuân, người dân tộc Tày.

Trong suốt thời gian đảng cộng sản Việt Nam tham gia và liên kết với các đảng cách mạng khác đấu tranh giành độc lập từ thực dân Pháp, ông Hồ Chí Minh chưa từng bị chính quyền Pháp bắt giam. Sau khi Việt Nam giành được độc lập lần đầu tiên năm 1945 rồi cuộc chiến chống Pháp trở lại chiếm Đông Dương từ 1945 đến 1954, những đảng phái quốc gia trong tổ chức Việt Nam Cách Mạng Đồng Minh Hội, gọi tắc là Việt Minh, lần lượt bị đảng cộng sản trực tiếp hay gián tiếp tiêu diệt và đảng cộng sản nằm trọn quyền từ sau 1945. Nhưng ông Hồ Chí Minh tiếp tục lợi dụng danh xưng “Việt Minh” làm bình phong cho đảng cộng sản Việt Nam để thu hút những người quốc gia yêu nước gia nhập rồi sau đó tuyên truyền móc nối tham gia đảng cộng sản Việt Nam.

Từ năm 1954, sau khi Pháp bị bại trận, chính thức rút lui và trả lại độc lập cho Việt Nam, Việt Nam phải chịu chia cắt làm 2 vùng vì quan điểm chính trị khác nhau giữa cộng sản và phi cộng sản (quốc gia). Từ Vĩ tuyến 17 về phía Bắc do đảng cộng sản Việt Nam cai trị theo chế độ cộng sản và phía Nam Vĩ tuyến 17 theo chế độ phi cộng sản (quốc gia), xây dựng đất nước trong hòa bình dưới hai chế độ chính trị khác nhau với chiều hướng tiến đến thống nhất hai miền trong hòa bình. Nhưng ông Hồ Chí Minh và đảng cộng sản không chịu ngừng chiến tranh để tập trung xây dựng và phát triển đất nước mà tiếp tục phát động cuộc nội chiến tại miền Nam, gây tổn hại trầm trọng cho đất nước, gây thương vong cho hàng triệu người dân Việt Nam, hằng trăm ngàn gia đình bị ly tán chỉ vì ông Hồ Chí Minh và đảng cộng sản đã bằng mọi giá quyết tâm đưa cả nước theo chế độ cộng sản với mô hình cộng sản Liên Xô và cộng sản Tàu. Với sự giúp đỡ đầy đủ các loại vũ khí, trang thiết bị chiến tranh và hậu cần từ khối cộng sản quốc tế, quan trọng nhất là từ hai nước cộng sản Liên Xô và Tàu cộng, đảng cộng sản Việt Nam đã thành công, chiếm được toàn bộ lãnh thổ Việt Nam từ ngày 30/04/1975. Từ ngày đó đến nay cả nước sống dưới chế độ độc đảng toàn trị cộng sản rập theo khuôn mẫu Liên Xô, Trung Quốc và chủ nghĩa Mac-Lênin-Mao.

Nelson Mandela và Hồ Chí Minh khác xa nhau kể về cá tánh, phong cách và phương cách đấu tranh nhằm giành lại độc lập tự do dân chủ thực sự cho đất nước và dân tộc mình.

Về cá tánh và nhân cách:

Nelson Mandela là một người bình thường như mọi người, có vợ không chỉ một lần mà ba lần, có con có cháu nội ngoại. Nói chung ông Nelson Mandela là con người thật với đầy đủ tính người, có yêu có hận có lòng nhân ái với tha nhân, ngay đến kẻ thù đã từng đối xử tệ bạc với dân tộc mình và đã giam cầm đày ải ông suốt 27 năm trong các nhà tù khắc nghiệt nhất tại Nam Phi. 

Đối lại, ông Hồ Chí Minh tự tạo cho mình là con người có vẻ ảo và thần bí, không là con người thật mà là người lạ. Hồ Chí Minh quá hoàn mỹ đến mức độ khó tin. Ông dùng nhiều tên họ khác nhau, không màng chuyện gia đình để không bận bịu chuyện vợ con hầu hoàn toàn dành tâm trí đấu tranh cho đất nước. Vì theo chủ thuyết Mac- Lê và là người cộng sản trung kiên, tình cảm giữa con người với con người của ông là “người cộng sản-vô sản”. Từ lối suy nghĩ đó dẫn đến những việc làm và hành động vô tâm bất nhân của người cộng sản đối với những người cùng chí hướng, bạn bè, người thân, ân nhân không phải thuộc giai cấp vô sản trong suốt thời gian ông và đảng cộng sản của ông hoạt động bí mật, rồi công khai chiến đấu cùng với các đảng phái khác trước 1945 (tổ chức Việt Nam Cách Mạng Đồng Minh Hội - Việt Minh) dành độc lập cho đất nước và với dân chúng tại miền Bắc, những trí thức không theo cộng sản sau năm 1954 sống tại miền Bắc, qua các sự kiện như cải cách ruộng đất, phong trào đấu tố địa chủ và tư sản, trí thức tiểu tư sản, phong trào Nhân Văn Giai Phẩm trong giới văn nghệ sĩ cộng sản miền Bắc, và sau đó là những cách thức đối xử và hành động khủng bố giam cầm trả thù rất độc ác vô nhân đối với quân, dân, cán bộ của chính quyền miền Nam từ sau ngày 30/04/1975. 

Về đấu tranh giành độc lập tự do nhân quyền cho đất nước và dân tộc:

Ông Nelson Mandela sống suốt cuộc đời tại chính đất nước của ông, không thay tên đổi họ không tự thần thánh hóa mình. Ông được chính quyền độc tài kỳ thị chủng tộc Nam Phi cho phép học tập ngay cả trong khi chịu án tù chung thân và đã đậu bằng cử nhân văn chương và cử nhân luật. Ông bị giam cầm với án chung thân trong hầu hết thời gian ông đứng lên đấu tranh chống chế độ độc tài cai trị phân biệt màu da của thiểu số người da trắng, giải phóng đất nước và dân chúng Nam Phi. Ông bị giam cầm tổng cộng 27 năm cho đến năm 1990.

Trái lại ông Hồ Chí Minh với trình độ học vấn chưa xong bậc trung học, bỏ nước tìm kế sinh nhai tại Pháp, theo đảng cộng sản Pháp rồi được đào tạo tại Liên sô về bạo lực đấu tranh cách mạng vô sản, theo chủ nghĩa Mac-Lênin, phục vụ cộng sản quốc tế dưới sự lãnh đạo của đảng cộng sản Nga, rồi được phân công công tác xây dựng và mở rộng đảng cộng sản tại các nước Đông Dương và Đông Nam Á gồm Việt Nam, Miên, Lào, Thái Lan... Ông Hồ Chí Minh chỉ chính thức trực tiếp tham gia cùng các đảng phái quốc gia khác (Việt Nam Cách Mạng Đồng Minh Hội -Việt Minh) trong cuộc đấu tranh chống thực dân Pháp giành độc lập từ năm 1941. Ông Hồ Chí Minh sống rất an toàn trong các căn cứ địa tại vùng biện giới Việt Hoa đến năm 1954, được Trung cộng bảo vệ và chưa một lần bị chính quyền Pháp bắt giam tại trong nước (tuy ông có bị tù vài năm tại Hong Kong rồi tại Quảng Châu vì hoạt động cho cộng sản quốc tế và cộng sản Tàu-Mao Trạch Đông chống lại Trung Hoa Dân Quốc-Tưởng Giới Thạch chứ không vì chống Pháp giành lại độc lập chủ quyền cho Việt Nam). 

Ông Mandela được chính quyền kỳ thị màu da dưới sư lãnh đạo của Tổng Thống gốc da trắng, ông De Clerk, trả tự do và đảng ANC của ông Mandela được thừa nhận là đảng đối lập hợp pháp tại Nam Phi. Hai nhân vật cựu thù trước đây nay cùng nhau hợp lực biến đổi Nam Phi từ một quốc gia chuyên chế phân biệt chủng tộc thành một đất nước tự do dân chủ, quyền con người được tôn trọng và nạn phân biệt chủng tộc bị tiêu trừ. Thật là một cuộc cách mạng vĩ đại vô tiền khoáng hậu đã xảy ra tại Nam Phi trong hòa bình, không chiến tranh, không có đổ máu, không gây chết chóc cho người dân vô tội, không chiến lợi phẩm, không người thắng kẻ bại, không có trả thù, không hận thù dai dẳng, không tù đầy cải tạo nơi rừng thiên nước độc, không bị áp đặt một chủ nghĩa không tưởng nào ngoại trừ tình thương và lòng vị tha, một nhà nước pháp quyền được dân trực tiếp bầu lên và tất cả người dân Nam Phi không phân biệt chủng tộc màu da không phân biệt chính kiến cùng nhau hòa hợp hòa giải, cùng nhau xây dựng đất nước, nâng cao mức sống của những người nghèo khổ bất hạnh. 

Hai ông Mandela và De Clerk rất xứng đáng được trao giãi Nobel hòa bình và được toàn thế giới ngưỡng mộ. Ông Mandela qua đời được mọi người trên thế giới thương tiếc và hầu hết những vị lãnh đạo thế giới đến viếng thăm tiễn đưa ông lần sau cùng, ngoài trừ một vài lãnh đạo mà trong số đó có Việt Nam, Tàu, Bắc Triều Tiên - 3 trong 5 nước cộng sản cuối cùng còn tồn tại trên thế giới!

Ông Hồ Chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam do ông dựng ra thì khác. Trong khi ông Mandela hầu như bị tù tội gần suốt thời gian ông công khai đấu tranh chống chính quyền da trắng, ông Hồ Chí Minh không bị Pháp bắt giam một ngày. Trong thời kỳ chống Pháp dành độc lập ông Hồ Chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam đã bí mật thủ tiêu hay dùng bàn tay của thực dân Pháp hãm hại những vị lãnh đạo của các đảng phái không cộng sản (quốc gia). Sau khi cướp được chính quyền và cai trị phân nửa đất nước, vì đã được đảng cộng sản Nga Tàu nhồi sọ lòng hận thù giai cấp, chuyên chính vô sản bạo lực cách mạng, Hồ Chí Minh và những học trò đảng viên cộng sản của ông trở lại bắt giết, cầm tù, đày ải dân lành, tuyên truyền thù hận giai cấp trong lớp người trẻ để chuẩn bị cuộc chiến nhuộm đỏ miền Nam, phục vu ý đồ bành trướng chế độ cộng sản trên toàn lãnh thổ Việt Nam để rồi từ Việt Nam làm bàn đạp nhuộm đỏ toàn vùng Đông Nam Á, phục vụ ý đồ nhuộm đỏ toàn thế giới của cộng sản quốc tế do Liên Xô-Trung cộng lãnh đạo.

Ông Nelson Mandela chỉ làm Tổng Thống Nam Phi một nhiệm kỳ 4 năm sau một cuộc bầu cử tự do dân chủ rồi sau đó rút lui khỏi chính trường. Nam Phi không rơi vào hổn loạn, cảnh giết chóc trả thù của người dân da đen bản xứ đối với người da trắng như nhiều người trên thế giới lo sợ sẽ xảy ra tại nước này. Trái lại họ đã chung sống trong hòa bình, hòa hợp hòa giải và cùng nhau sát cánh phát triển đất nước khắc phục những hậu quả do chế độ phân biệt chủng tộc gây ra và để lại. Ý nguyện của ông sau khi qua đời là được chôn cất tại quê nhà như là một người công dân Nam Phi bình thường. Cả nước Nam Phi chỉ có một vài bức tượng đơn sơ do dân chúng dựng lên để tưởng nhớ ông, không có những bức ảnh hay tượng thạch cao trưng bày khắp nơi tại văn phòng cơ quan chính phủ hay những đền đài lăng tẩm từ trung ương đến địa phương, từ thành phố đến làng mạc xa xôi như ông Hồ Chí Minh ngay cả khi ông còn sống. Ông Nelson Mandela không để lại một “tư tưởng Mandela”, ông để lại một tấm lòng vị tha, tấm lòng nhân ái. Thế giới biết ơn ông, tôn vinh ông, như thế thôi. Rồi tên ông cũng sẽ đi vào lịch sử cùng với những bậc vĩ nhân khác trong lịch sử loài người. Đất nước Nam Phi may mắn có được một nhà lãnh đạo đầy lòng vị tha bác ái. Ông đã cứu sống hàng trăm ngàn, hằng triệu người dân Nam Phi vô tội của hai phe da trắng da màu bằng một cuộc cách mạng ôn hòa. Nếu không phải là ông Mandela lãnh đạo cuộc đấu tranh tại Nam Phi, thế giới đã không như bây giờ và không biết sẽ bị đưa đến đâu? Châu Phi có sống trong hòa bình như hiện nay hay không nếu không có một người như ông Nelson Mandela?

Ông Hồ Chí Minh thì ngược lại. Ông bị nhập tâm và mê hoặc bởi đường lối đấu tranh bạo lực coi rẻ mạng sống con người từ đảng cộng sản Nga-Lenin, rồi sau đó đảng cộng sản Tàu-Mao Trạch Đông. Ông Hồ Chí Minh làm lãnh tụ đảng cộng sản Việt Nam và nắm quyền sinh sát dân Việt Nam cho đến khi qua đời năm 1969, và đảng cộng sản độc quyền cai trị đất nước với chế độ chuyên chính hà khắc suốt từ khi họ hoàn toàn cướp được chính quyền từ năm 1954. Ông Hồ Chí Minh đã dùng tất cả thủ đoạn, sẵn sàng hy sinh mạng sống của hằng triệu thanh niên và người dân Việt Nam của cả hai miền Nam Bắc cho mộng bá chủ của chủ nghĩa cộng sản và đưa cả nước Việt Nam theo con đường vô sản, theo chế độ chuyên chính cộng sản rập khuôn chế độ cộng sản Nga Tàu. Tuy Hồ Chí Minh chết từ năm 1969 nhưng tầm ảnh hưởng của ông vẫn tiếp tục qua những người học trò cộng sản do ông đào tạo. Họ cũng chẳng khác gì so với ông, cũng chỉ có chủ nghĩa cộng sản không tưởng, cũng độc đoán không kém ông, cũng xem thường và không màng đến mạng sống người dân vô tội, cũng lòng câm thù và phân biệt đối xử của giai cấp đảng viên đối với thường dân, cũng chỉ một lòng còn đảng còn mình, cũng vì sự an toàn của đảng cộng sản Việt Nam sẵn sàng trao đất nước cho bọn đại Hán Tàu cộng phương Bắc: 

(1) Hồ Chí Minh qua người học trò và là đảng viên thuộc hạ trung kiên Phạm Văn Đồng ký bản công hàm dâng hiến biển đảo cho cộng sản Tàu vào năm 1958 mà mọi mọi người dân Việt Nam đều cho đó là “công hàm bán nước”; 

(2) Im lặng đồng lõa với Tàu cộng khi bọn hải quân Tàu cộng xua chiến hạm đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa ngày 19 tháng 01năm 1974 trước sự chống trả anh dũng của quân đội miền Nam; 

(3) Để cho hải quân Tàu cộng ngang nhiên bắn giết 64 bộ đội công binh trên bải đá ngầm Gạc Ma và công khai chiếm thêm một phần của quần đảo Trường Sa vào năm 1988 mà không chống trả hay phản đối hành động xâm lược của Tàu cộng; 

(4) Cắt đất tại vùng biên giới Việt Hoa giao cho Tàu sau cuốc chiến biên giới năm 1979; trao nhiều vùng đất trên khắp cả nước cho Tàu cộng dưới bình phong khai thác trồng rừng trong thời gian từ 50 năm đến 100 năm; 

(5) Giao cho Tàu khai thác tài nguyên khoáng sản như dự án Bauxit trên vùng Tây Nguyên, khai thác tài nguyên dưới đáy biển của vùng vịnh Bắc Bộ, bỏ mặc ngư dân bị bọn hải quân Tàu đội lớp hải tặc ngang nhiên tấn công bắn phá tàu thuyền, bắt ngư dân Việt Nam và tàu thuyền đòi tiền chuộc mạng ngay trên Biển Đông, vùng biển của ông cha từ bao đời v.v...

Hồ Chí Minh không chịu ngừng chiến tranh để hai miền xây dựng và sống chung trong hòa bình. Ông đã chỉ thị và lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam tiếp tục phát động một cuộc chiến tranh tại miền Nam, gây ra vô vàn tổn thất về của cải vật chất, gây chết chóc và thương vong cho nhiều triệu người dân Việt Nam vô tội trên khắp hai miền đất nước. Hồ Chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam đã tinh ranh lừa bịp người dân miền Bắc và thiểu số người dân miền Nam tại những vùng nông thôn để họ chấp nhận hy sinh cho cuộc chiến đẫm máu do đảng cộng sản Việt Nam tiến hành mà họ gọi với một tên rất hoa mỹ là “giải phóng miền Nam” qua sự cổ võ, giựt dây và tài trợ của hai nước cộng sản đàn anh Nga Tàu, một cuộc chiến mà người lãnh đạo thừa kế Hồ Chí Minh, Lê Duẫn, đã thú nhận rằng “ta đánh (miền Nam) đây là đánh cho Nga cho Tàu”. Ngay cả một số quốc gia trên thế giới cũng bị Hồ Chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam lừa và bị rơi vào bẩy vì đã ngây thơ ủng hộ hành động gây chiến giết hại chính dân chúng mình của Hồ Chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam. Sau khi chính quyền quốc gia miền Nam Việt Nam bị bỏ rơi, ngày 30/04/1975 miền Nam Việt Nam hoàn toàn lọt vào tay cộng sản. 

Người dân miền Nam những tưởng rằng họ sẽ được sống trong hòa bình tự do và rằng sống dưới chính quyền nào cũng không khác gì nhau vì những quyền căn bản của con người đều được luật pháp bảo vệ và chính quyền tôn trọng, không có người thắng trận kẻ bại trận, toàn dân xóa bỏ hận thù, cùng nhau hòa hợp hòa giải và xây dựng lại đất nước bị tàn phá bởi cuộc chiến tranh nồi da xáo thịt kéo dài hơn 20 năm. Đa số người dân miền Nam, nhiều trí thức chuyên viên miền Nam đã quyết định ở lại quê hương với sự suy nghĩ đơn thuần rằng họ sẽ có dịp đóng góp xây dựng đất nước sau khi hòa bình được tái lập. Nhưng tất cả đều bị Hồ Chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam của ông lừa gạt. Thế giới tự do, thế giới nhân đạo, thế giới tình người, thế giới tình thương, thế giới nhân bản cũng bị Hồ Chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam lừa một vố vĩ đại. Thay thế cho những lời nói bánh vẽ “hòa hợp hòa giải dân tộc”, đảng cộng sản Việt Nam dưới sự lãnh đạo của những học trò cộng sản trung kiên của ông Hồ Chí Minh đã tiến hành chính sách trả thù rất tàn bạo, vô nhân đạo đối với các tầng lớp quân cán chính của chính quyền miền Nam. Không những người đang sống mà ngay cả những mộ của chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa bị tử trận trong cuộc chiến tại các nghĩa trang quân đội trên khắp miền Nam cũng bị cầy xới phá bỏ, hằng ngàn mồ mả tại Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa bị “di tù”.

Hành động trả thù người sống và cả mồ chôn thân xác người chết, tiêu hủy kho tàng văn hóa nhân văn tại miền Nam Việt Nam của những học trò cộng sản của Hồ Chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam, tương tự như những hành động tàn ác của vua Tần Thủy Hoàng của Tàu, không chỉ kéo dài trong một vài năm sau khi cộng sản chiếm toàn bộ miền Nam ngày 30/04/1975 mà vẫn còn tiếp tục xảy ra cho đến hôm nay, suốt 38 năm dài. Hành động trả thù và kỳ thị, không phải kỳ thị chủng tộc như tại xứ Nam Phi của ông Mandela mà là kỳ thị người miền Nam cùng tổ tiên cùng máu đỏ da vàng, con cháu của những quân nhân cán chính, người tư sản, trí thức miền Nam mà cộng sản gọi là “bọn trí thức tiểu tư sản”. Điều vô cùng nguy hiểm cho tương lai sống còn của Việt Nam là Hồ Chí Minh và đảng cộng sản Việt đã và đang tiếp tục đầu độc tư tưởng của thế hệ trẻ Việt Nam với tư tưởng Mac-Lenin-Mao rồi “tư tưởng Hồ Chí Minh”, biến họ thành công cụ của đảng cộng sản, mù quáng tôn thờ bọn đại Hán Tàu xâm lược, chỉ biết còn đảng còn mình.

Thế hệ trẻ tiến bộ yêu nước trên khắp ba miền của đất nước hiện nay bị khủng bố, bị bỏ tù, bị vi phạm trầm trọng các quyền căn bản con người bởi chính con cháu của những đảng viên cộng sản kỳ cựu. Nhiều người cứ tưởng thế hệ con cháu của đảng viên đảng cộng sản sẽ có cách suy nghĩ phóng khoáng văn minh tiến bộ hơn cha ông của họ vốn xuất thân thiếu học, và chính họ đã không từng bị thiệt thòi hay bị giam cầm như ông cha của họ. Người dân Việt Nam nghĩ rằng họ sẽ tôn trọng quyền tự do dân chủ, sẽ đứng ra giúp cổ vũ và bảo vệ nhân quyền, chuyển đổi từ một chế độ độc đảng chuyên chính thành cơ chế đa đảng với tam quyền phân lập. Nhưng sự thực hoàn toàn trái ngược. Lớp cộng sản trẻ con cháu của những cán bộ cộng sản kỳ cựu trái lại còn ác độc và vô nhân đạo không thua cha ông của họ. Họ sẵn sàng làm bất cứ việc tàn ác, bất nhân nào miễn là quyền lợi của họ được bảo vệ, được sống trong nhung lụa ăn chơi phè phỡn trên nỗi cơ cực của đai đa số người dân Việt Nam. Hồ Chí Minh đã tạo nên những thế hệ đảng viên cộng sản con cháu không còn lòng nhân, không còn tình dân tộc mà chỉ có lòng thù hận, lòng ích kỷ. Họ cũng như ông Hồ Chí Minh và lớp học trò đảng viên cộng sản đầu tiên của ông, chỉ có một lòng “còn đảng còn mình”.

Nam Phi may mắn có được một Nelson Mandela với lòng nhân đạo, bác ái, vị tha. Ông Mandela đã mang đến cho người dân Nam Phi tự do, dân chủ bình đẳng, hòa hợp hòa giải mà không phải đổ máu và đất nước không bị tàn phá vì chiến tranh.

Việt Nam bất hạnh có một Hồ Chí Minh cộng sản với tư tưởng đấu tranh bạo lực, một tâm địa độc đoán, quyết tâm tiêu diệt đối lập và những ai bất đồng chính kiến với đảng cộng sản. Khi nào người cộng sản Việt Nam chịu từ bỏ chuyên chính độc tài đảng trị thì khi đó Việt Nam mới thoát khỏi tình trạng lạc hậu nghèo đói và đất nước mới thoát khỏi nguy cơ bị bọn bành trướng đại Hán phương Bắc đồng hóa.

Đất nước và dân tộc bất hạnh Việt Nam ngày đêm mong mỏi sớm có được những người lãnh đạo Việt Nam như ông Nelson Mandela của Nam Phi. 

Toàn dân Việt Nam, nhất là tuổi trẻ Việt Nam, hiện nay không còn sợ hãi, không chịu thúc thủ mà đang hành động với đầy nhiệt tình và rất dũng cảm. Đúng, tuổi trẻ cả nước đang hành động. Họ đang từng khắc, từng giờ, từng ngày phát triển và hiên ngang anh dũng đứng lên gánh vác trọng trách mà toàn dân Việt Nam mong đợi từ nhiều năm qua: công khai đấu tranh trong ôn hòa trực diện với đảng cộng sản Việt Nam và bọn tay sai đội lớp côn đồ đòi lại tự do dân chủ nhân quyền thực sự cho tổ quốc Việt Nam và bị Hồ Chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam trắng trợn cướp đoạt. Những thanh niên yêu nước đã và đang bị tù đày với các bản án khắc nghiệt, vô nhân đạo sẽ là những “Mandela” của Việt Nam. Trong một thời gian không xa Việt Nam chắc chắn sẽ được giải phóng khỏi chế độ thực dân cộng sản độc tài toàn trị do Hồ Chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam áp đặt.

Ngày 28 tháng 12 năm 2013



___________________________________

Tài liệu tham khảo:

1-Thân thế và sự nghiệp Nelson Mandela

2-Nelson Mandela

3-Hồ Chí Minh

4-Ông Hồ Chí Minh có mấy vợ? theo Sử gia Trần Gia Phụng

5-Tiểu sử bà Tăng Tuyết Minh

6-Ho Chi Minh The Missing Years

7-Vụ án Phố Ôn Như Hầu

8-Những sự thật không thể chối bỏ (phần 8) - Ai đã bán đứng cụ Phan Bội Châu?

9- Hồ Chí Minh và vụ bán Phan Bội Châu cho mật thám Pháp

10-Trung cộng thảm sát bộ đội công binh Việt Nam tại bải đá ngầm Gạc Ma, Trường Sa năm 1988

11. Hai tướng về hưu tố cáo nhà nước của đảng cộng sản VN cho Trung Quốc thuê rừng đầu nguồn

12-Việt-Trung thỏa thuận khai thác dầu khí trên vịnh Bắc Bộ

13- Trung Cộng ép Việt Nam cho đào dầu trên vịnh Bắc bộ

14-Thạc sỹ (?) Nguyễn Tuấn Anh, cán bộ đoàn tncs tp HCM cướp Tuyên ngôn Quốc tế Nhân Quyền tại Sài Gòn

15-Hai lá thư gởi cán bộ thành đoàn Đoàn thanh niên cộng sản Hồ Chí Minh

16-Phiên toà phúc thẩm xử nhà bất đồng chính kiến Ngô Hào

17-Những nấm mộ “đi tù”

0 nhận xét:

Đăng nhận xét