Chủ Nhật, 10 tháng 6, 2012

Viết trong tâm hồn: ĐOẢN KHÚC 16: VÁ LƯỚI

LTCGVN (10.06.2012)

Khoảng lưới tung xuống dòng nước sao mà nhỏ nhoi. Nước mênh mông quá. Bàn tay nắm vào cõi trời. Bao la. Ôi! Bàn tay nhỏ bé. Lưới buông xuống dòng sâu như với bàn tay lên trời. Thương làm sao những bàn tay đi kiếm ân sủng. Tội nghiệp làm sao những tấm lưới đi tìm hạnh phúc. Cuộc đời như dòng nước xuôi nguồn, đâu cũng là nước. Nước về thung lũng. Nước xuống từ rừng. Hạnh phúc cũng thế, yêu thương cũng vậy, ở đâu cũng có. Mà sao lưới đời cứ hụt hẫng và những mẻ lưới đi tìm hạnh phúc cứ trống trải, cứ buồn tênh. Bên bờ cuộc đời Có người ngư phủ ngồi vá lưới bên bờ cuộc đời. Những mảnh lưới đã rách. Trông dòng nước chảy xuôi mà tiếc nuối cho một chiều tiêu điều. Cõi hồn là căn nhà buông cửa mà niềm vui không ghé lại. Hạnh phúc biết trôi về đâu trong con nước vô tình hôm nay. Bên dòng nước một mình nhìn hồn mà nhủ lòng cho một con trăng đơn độc sẽ về. Đã bao lần mỏi tay đa lưới xuống đời mà đời cứ nghèo, cứ im lặng. Vì sao? Bởi, lưới đi tìm hạnh phúc đã rách. Rồi, chiều nay, bên cuộc đời, có người ngư phủ đang ái ngại nhìn dòng sông và phân vân nhìn lưới trong tay ôm thở dài. Những bóng cá vẫy mà xa xôi trong tim người ngư phủ tiếc nuối. Nước mênh mông, biết đâu mà thả lưới. Dập dềnh trên sóng. Sáng. Chiều. Lênh đênh nhận nỗi im của những bến bờ không bóng mà đã bao lần kéo lên thất vọng. Thả xuống mệt mỏi mà chùng tay là kiên nhẫn chịu đựng. Như đời rộng rãi biết nơi nào hạnh phúc buông cánh đậu cho bắt gặp. Cuộc sống là những kiếm tìm hết sức băn khoăn cũng chưa dễ tới chỗ hạnh phúc ẩn náu. Mỏi chân tìm. Dài ngày tháng mong. Chưa thấy. Ấy mà lưới đời còn rách thì nỗi lòng còn mang mác u hoài đến đâu. Vì thế, trên bến sông, chiều nay, có người ngư phủ cặm cụi vá lưới. Lưới càng rách, lòng ngư phủ càng xao xuyến băn khoăn. Trời càng chiều, dòng nước càng hối hả. Ai mà chẳng tung lưới xuống đời. Lưới tình yêu. Lưới hôn nhân. Lưới thành công. Những bóng hạnh phúc càng rời xa thì bàn tay càng vội vàng. Hạnh phúc có thể là con cái, là người tình, là vợ chồng. Nhưng lưới đời ai mà chẳng có những mảng lưới rách. Bóng hạnh phúc cứ vẫy xa. Và lòng người càng quấn quýt. Âu lo dâng về. Nước mắt rơi xuống. Và, trong tay ôm chặt mảng lưới, cặm cụi theo bóng thời gian, người ngư phủ quay quắt tìm khoảng rách mà vá. Người ngư phủ nào cũng đều vá lưới theo tiếng đập của con tim. Càng thao thức về một bóng hình nào đang vượt xa, càng tiếc một chiếm hữu nào sắp mất thì độ tay vá càng run, cáng giục giã. Và khi đôi tay giục giã với tiếng lòng thổn thức của con tim thì thế giới chung quanh càng nhạt bóng. Mây trời có trôi hay ngừng. Hoàng hôn đang xuống hay nắng hồng đang lên. Tất cả đều lạc đề với trái tim của một người đang cuống quýt vá lưới. Đôi mắt người vá lưới mờ trong lo âu cho một mộng ước có thể mất mùa. Bởi đó, ngoài kia ruộng cỏ lúa xanh, cánh bướm có nhởn nhơ thì lòng người vá lưới vẫn dửng dưng vô nghĩa. Khi tim người vá lưới đuổi theo bóng vẫy của những đuôi cá hạnh phúc đang vuột tầm với thì trái tim ấy không còn nghe thấy một tiếng gọi nào khác nữa. Tiếng chuông cầu kinh có ai oán hay linh thiêng. Tiếng hót trên cành của một loại chim quý cũng thế mà thôi. Trái tim ấy bị vây khốn bằng những mắt lưới rối rắm mù mịt. Những sợi chỉ ngang dọc quấn rào làm tim ngộp thở và chẳng thấy một âm thanh nào du dương ngoài nỗi sợ của tấm lưới đang rách. Cũng là những cánh vỗ đêm mưa nhưng không là nhạc khúc. Trong tim người vá lưới chỉ còn giằng giặc những nghẽn trở. Trong giấc ngủ cũng chập chùng âu lo dằn vặt. Đêm dài là thao thức những tiếng thở nặng nề ảm đạm. Rồi cuộc đời từ đó mất vui. Băn khoăn về ngõ trước. Buồn bã đợi đón cổng sau. Đời là dòng suối cạn khô cứng những mộng mị gẫy dập. Nhìn mẻ lưới của người khác mà chua xót. Cá hạnh phúc về trong bến đậu của nhà ai. Càng thấy hạnh phúc của người bao nhiêu thì càng dằn vặt về tấm lưới của mình. Thấy lưới mình rách mà thua thiệt thì băn khoăn về lưới đời ấy càng sâu, càng cay nghiệt. Tâm sự con người vá lưới chẳng những là tâm trạng âu lo mà là thương cho thân phận của mình. Thương thân phận mình bao nhiêu thì bất mãn với lưới hạnh phúc của người bấy nhiêu. Từ đó trống trải, ghen tức rải dài xuống đời sống. Trên bến đời, chiều nay có người đang vá lưới. Giã từ cuộc vui. Chịu đựng âm thầm ráp nối lại đổ vỡ. Ngoài kia vẫn là cuộc sống, mà trong đây, mảnh hồn mệt mỏi. Dòng nước cứ vô tình trôi. Người vá lưới ôm rạn nứt trên tay nhìn xuống dòng sông cuộc đời. Lời nguyện cho người vá lưới Thôi bạn ạ, dừng tay nghỉ ngơi một chút. Đã nhiều lần có bước chân Người đi qua. Người cất tiếng gọi mà lòng bạn trĩu nặng lo âu nên tiếng Người theo dòng sông xuôi mất. Người gọi. Trong âm thanh nhiệm mầu, tiếng Người có lời khôn ngoan vì Người không xa lạ với nghề ngư phủ. Người đã rảo nắng khắp biển hồ Galilêa. Người đến dừng chân thật lâu trước cửa nhà bạn, nhưng bạn mải mê vá lưới nên chẳng nghe thấy tiếng Người. Người chờ đợi rồi bỏ đi. Rồi Người lại quay về. Người hiểu nỗi lo của kẻ lưới đời bị rách. Trong dáng dấp băn khoăn, Người như muốn nói một điều gì hệ trọng lắm. Nhưng bạn không ngẩng mặt lên nhìn, nên chẳng thấy Người đã đứng đợi bạn mãi. Người bỏ đi mà giây phút ấy cứ chần chừ như muốn ở lại. Dừng tay một chút, lắng nghe tiếng Người đi thôi. Cuộc đời mỏi rồi và cho dù lưới có vá xong thôi. Cuộc đời mỏi rồi và cho dù lưới có vá xong cũng chưa biết đâu là bến thả, chưa biết đâu là hạnh phúc mà vây bắt. Trong đêm hoang vu mịt mù, trong đêm mệt mỏi, bàn tay đám ngư phủ của biển hồ năm xưa về với cánh buồm não nề. Cả đêm vất vả mà chẳng bắt được con cá nào! Họ thú nhận như thế. Rồi Người đến bảo họ: “Hãy thả lưới bên hữu thuyền.” Và cá nhiều quá kéo lên không nổi ( Yn. 21:1-7). Trong những khúc nghiệt ngã của đời sống, lúc mà lưới rách cho vuột cõi hạnh phúc là lúc Người đến. Nhưng bất hạnh là bạn cứ vá lưới theo cung điệu cố cựu của bạn. Hãy nghe và hành động theo ý Ngài. Người ngư phủ chỉ thả lưới trong đêm tối. Nhưng khi Người đến, Người bảo thả lưới vào lúc trời đã tảng sáng! Ngược đời là thế! Ấy vậy mà nhiều cá quá! Lời kinh của người vá lưới Lạy Chúa, con thấy dòng nước đang hối hả. Bóng cá vẫy đang đi xa mà lưới đời lại rách, làm sao không lo âu, làm sao con dám buông tay ngơi nghỉ. Có những nước mắt mà không biết làm sao cho khô. Có những câm nín mà không biết làm sao chịu đựng. Nó là tình yêu vợ chồng. Nó là tương lai con cái. Nó là công ăn việc làm. Giông tố về đổ vỡ trong tim mà bên ngoài con phải tươi cười che đậy. Nó là những thống khổ. Nhìn lưới đời rách là biết đang vuột tầm với cho một ước mơ, nó như nỗi chết từ từ. Hiu hắt lắm. Chuyện người vá lưới 2000 năm xưa Đi một quãng nữa, Chúa thấy Giacôbê, con ông Giêbêđê cùng với em là Gioan đang vá lưới dưới thuyền. Chúa liền gọi hai ông. Hai ông đi theo Chúa. Để lại dưới thuyền cha mình là ông Giêbêđê và những người làm thuê (Mc. 1:19-20). Hai nghìn năm xưa có người ngư phủ vá lưới bên biển hồ. Chiều nay cũng có người vá lưới bên bờ cuộc đời. Đức Kitô có thể chỉ cho tôi cách nào vá lưới tốt nhất. Người cũng có thể chỉ cho tôi chỗ nào thả lưới tốt nhất. Nhưng Người cũng có thể bảo không vá nữa, không thả lưới nữa. Đi theo Ta. Đi với Chúa. Rồi bấy giờ các môn đệ mới khám phá ra một cảnh đời mời, bỏ tấm lưới cũ, đó chính là cung điện vá lưới của Ngài.

Tác giả Nguyễn Tầm Thường, sj.
Nguồn: Mạng Lưới Dũng Lạc

0 nhận xét:

Đăng nhận xét