Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2012

Viết trong tâm hồn: ĐOẢN KHÚC 7: ĐIỆU NHẢY CỦA NGƯỜI MÙ

LTCGVN (01.06.2012)   

Đặc tính của tuổi thơ là hay nhẩy. Chúng vừa đi vừa nhẩy. Tuổi thơ lúc nào cũng có thể tung tăng vì tuổi thơ vui. Hồn tuổi thơ nhẹ. Lòng tuổi thơ dễ bay. Giã từ tuổi thơ cũng là giã từ những ngày hay chạy nhẩy. Làm người lớn là bước vào thế giới nặng nhiều ưu tư. Càng nặng ưu tư càng không thể nhẩy. Điệu nhẩy của người lớn thật là khó. Thế nhưng, điệu nhẩy khó nhất phải là điệu nhẩy của người mù. Vì mù làm sao mà nhìn thấy mà nhẩy?

Người mù bên vệ đường nghe tiếng người ta nói: Đức Kitô gọi anh kìa. Anh liền nhẩy chồm lên mà đến với Ngài (Mc. 10:46-52). Nhẩy diễn tả hành động dứt khoát. Nhẩy về phía trước là bỏ lại phía sau. Càng nhẹ nhẩy càng cao. Nhưng điệu nhẩy của người mù còn đòi nhiều hơn thê nữa. Nhẩy trong mù loà là một thánh đố can trường.

Mù mà nhẩy thì nguy hiểm. Chung quanh đầy bóng tối. Không nhìn thấy hướng mà cứ nhẩy nên điệu nhẩy của người mù là nhẩy bằng linh hồn. Lắng nghe tiếng của con tim. Ngọn đèn hải đăng trong linh hồn phải sáng lắm cho niềm tin xác quyết mới dám nhẩy. Đi tìm hướng nhẩy không phải bằng hình ảnh bên ngoài mà là nội tâm. Không nhìn thấy bằng con mắt, nhưng trọn vẹn bằng linh hồn, anh ta đã nhẩy chồm về phía Đức Kitô.

Chưa nghe tiếng Chúa, mới chỉ nghe những người chung quanh báo tin: “Ngài gọi anh kìa,” thế mà người mù nhẩy chồm dậy. Anh ta không sợ nguy hiểm với đôi mắt mù. Anh ta quên mình trong cú nhẩy. Hướng về tiếng gọi mà chồm tới. Nhẩy chồm tới Chúa là lao về một niềm tin rất xác định. Nhẩy là phản ứng không muốn chậm trễ thêm. Nhảy là chờ đợi từ lâu và không đợi chờ thêm được nữa. Có đắn đo, phân vân, sẽ không có nhẩy chồm tới. Cú nhẩy của người mù bao hàm một ao ước tha thiết và xác tín.





Lạy Chúa, soi mình trong điệu nhẩy của người mù, con thấy lửa trong hồn con chỉ là âm ỉ. Có bóng dáng Chúa nhưng không mãnh liệt thiết tha. Vì thế, con chưa có cảm nghiệm về cái nhẩy thật vui mừng. Nhìn người mà chồm tới trong cú nhẩy đức tin, con có thể dùng hình ảnh ấy để soi mình trong những cú nhẩy vội vã, hối hả trong cuộc đời.

Có nhiều thứ chồm tới để bắt nắm điều mình mong ước trong đời sống. Có nhiều tiếng gọi. Phêrô đang đánh cá, chợt nghe Yoan nói: “Kìa, Thầy đấy.” Ông vội và nhẩy xuống biển mà đến với Ngài (Yn. 21:7). Con trẻ trong lòng Elizabeth liền nhẩy mừng khi thoạt nghe tiếng Mẹ Maria chào (Lc 1:44). Đấy là những cú nhẩy đón chào ơn thánh. Đàn heo bị quỷ nhập cũng nhẩy, nhưng nhẩy xuống biển mà chết (Mc 5:12-13). Mỗi tiếng gọi và cú nhẩy đều có giá trị riêng.

Nhẩy là hăm hở về phía trước mà bỏ phía sau. Không thể để chân bước tới mà lại cứ nhìn khúc đường vừa bỏ. Càng hân hoan về trước mặt, càng chóng tới đích. Bỏ lại những quen thuộc không phải là dễ. Muốn nhẩy, người nhập cuộc phải phân tích xem có những đà cản nào chắn lối. Khó để nhẩy chồm lên có thể hệ tại hai nguyên nhân:

- Một là không đủ hăm hở ở tương lai.

- Hai là nặng lưu luyến ở hiện tại và quá khứ.

Lưu luyến của phí sau cũng có hai khía cạnh. Một là mình tiếc nhớ. Hai là có khi lòng mình không muốn gắn bó, nhưng nó cứ bám vào mình.

Muốn bỏ linh hồn cũ đó, mà sao cứ phân vân tiếc nhớ. Qúa khứ đã thân quen, từ đó, nó cho con người cảm giác an toàn, dù là một thứ an toàn cũ kĩ, rồi nó gợi ra những bấp bênh ẩn kín ở tương lai để đe dọa. Khi quá khứ là lười biếng, nó níu kéo người ta bằng vũng lầy êm ái làm ta nuối tiếc. Khi quá khứ là lỗi lầm, nó tạo ra hình ảnh mất hy vọng làm ta sợ hãi. Những loại quá khứ này có thể nổi lên bám vào bước chân muốn quay đi của con người.



Lạy Chúa, con cần bỏ lại quá khứ để đi tới. Chính Phêrô mà còn có lúc phân vân: “Chúng tôi đã bỏ mọi  sự mà theo Thầy, thì phần chúng tôi sẽ ra sao?” (Mt. 19:27). Chú cũng đã vừa khuyên bảo vừa nghiêm trị: “Kẻ vừa tra tay cầm cầy vừa ngó lui sau là người bất kham đối với nước Thiên Chúa” (Lc. 9:62). Trong những tâm hồn muốn chạy về phía trước, cũng đã có níu kéo rất cụ thể: “Thưa Thầy, xin cho tôi lui về để chôn cất cha tôi đã” (Mt. 8:21-22).

Đam mê là rừng, là đất già giữ chặt ý nghĩ muốn đi tới của loài cây nhỏ. Cám dỗ là miền đất lún êm ái làm vất vả dấu chân thiêng liêng. Ngay cả mặc cảm tội lỗi, những tội lỗi mà Chúa không muốn nhớ cũng có sức mạnh giữ con, không cho đi tới với Chúa. Nó vang lên âm thanh bảo con rằng con không còn giá trị, con không thể nào đi tới. Những ao ước chỉ thà làm thân cỏ cây chứ không dám làm người vì dợ phạm tội mất tình Chúa là lời khiêm nhường hay băn khoăn ám ảnh của tội lỗi? Con cần dứt khoát với quá khứ.

Trong điệu nhẩy của người mù, nghệ thuật nhẩy của anh là: “vất chiếc áo khoát đi mà chồm  dậy”. Anh ta không nhẩy với chiếc áo nặng. Duyên dáng của điệu vũ là nét nhẹ nhàng. Cái gia tài gắn bó với đời ăn xin của anh ta là chiếc áo khoác, hôm nay, vất bỏ. Tấm áo khoác trải trên đường, một đời góp nhặt những đồng tiền của nhân gian, hôm nay, buông xuống cho rơi đi. Quá khứ là ủ đời mình trong tấm áo gắn bó với những khoanh lạc. Thế mà bây giờ đẩy ra một bên, nhẩy chồm dậy để đi tới. Những cú nhẩy vụng về là cú nhẩy ôm theo ràng buộc. Đường bay của Chúa Thánh Thần là cánh chim nhẩy không vướng víu. Để nhẩy dễ, phải buông tay cho rơi bớt. Để nhẩy cao, phải vươn tay với tới. Từ giã mà đi.



Lạy Chúa, mỗi người có những tấm áo khoác riêng. Để nhẩy chồm về phía Chúa, con phải học nghệ thuật của người mù. Mỗi tấm áo khoác là một vướng víu. Tên gọi của chúng khác nhau, sắc đẹp, sự nghiệp, xây dựng, tông đồ,.. v.v. có khi ẩn náu dưới nhiều màu sắc thánh thiện nữa. Nếu chúng có đặc tính là nặng, thì đó chỉ là những cản trở mà thôi. Ngay cả lúc Chúa phục sinh, khăn choàng và áo liệm Chúa cũng đẩy sang một bên mà bay ra khỏi mồ. Ngày nào con thấy nặng nề khó ra đi là lúc rễ bắt đầu bén vào đất. Ngay cả những chức vụ tông đồ khi Chúa gọi con thay đổi cho người khác mà con cứ muốn giữ chặt, đấy cũng là dấu hiệu con đang mất vẻ thanh tao của bước chân theo Thầy. Điệu nhẩy sẽ vụng về lúng túng.

Trong đời sống có nhiều hướng để chồm tới. Người mù chồm dậy mà đi đến cùng Chúa. Nhưng Chúa đi đâu? Khi được mở mắt, anh ta thấy khúc đường Jêricô đang dẫn về Jêrusalem. Nghĩa là Chúa đang hành trình về thương khó của thập giá.

Chồm tới là bước chân khởi đầu của điệu vũ. Cú nhẩy khởi điểm của điệu vũ ấy đang dẫn đến cái chết. Chân người mù gặp đường di của Đức Kitô từ cú nhẩy chồm trong đức tin. Không có điệu nhẩy cho người mù. Không thấy ai mù mà nhẩy. Và kẻ mù cũng chẳng muốn nhẩy. Nên khi mù mà nhẩy là những điệu nhẩy thần thánh.

Được sáng mắt, sao không nhẩy lui về phía Jêricô để sống mà lại nhẩy về phía Jêrusalem với Ngài để gặp sự chết?



Lạy Chúa, soi mình trong điệu nhẩy của người mù, con cần ơn của Chúa Thánh Thần. Xin cho con can đảm trong những cú nhẩy của đức tin để sứt khoát với tiếng Chúa gọi. Người mù đã gạt bỏ tất cả để nhẹ nhàng về Jêrusalem với Chúa. “Kẻ cố tìm sự sống mình, thì sẽ mất; còn kẻ đánh mất sự sống mình vì Ta thì gặp lại” (Mt. 10:39).

Khi không bỏ rơi được vướng víu, không nhẹ nhàng đón cái chết thì sự chết sẽ chờ đón mình.



Tác giả Nguyễn Tầm Thường, sj.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét