Thứ Sáu, 8 tháng 6, 2012

Viết trong tâm hồn: ĐOẢN KHÚC 14: TRĂNG ĐÊM

LTCGVN (08.06.2012)  

Như song lộc triều: ơn phước cả

Dâng cao dâng thần nhạc sáng hơn trăng.

Thơm tho bay cho đến cõi thiên đàng

Huyền diệu biến thành muôn kinh trọng thể.

Và Tổng-lãnh-Thiên-thần quỳ lạy Mẹ

Tung-hô câu đường ngợp ngớt châu sa.

Hương xông lên lời ca-ngợi sum-hoà:

Trí miêu-duệ của muôn vì rất thánh.

                                             (Hàm-Mặc-Tử)





Bước dưới trăng là bước trong đêm. Đi trong đêm trăng là đi giữa bóng tối và ánh sáng. Buông tay với trăng là lúc chơi vơi giữa đêm. Trăng sáng mà trăng huyền ảo vì trăng đi trong đêm. Đêm có trăng thành đêm đẹp, đêm diệu huyền. Trăng lên làm cho đêm thành ngọc ngà. Đêm quý hoá. Đêm tăm tối mà thi nhân khắc khoải trong hồn lối đi nên đói ánh sáng. Tìm sáng mà ngớp trăng, nên trăng về là say, trăng đi là tiếc. Càng say, càng tuý luý với thi nhân, trăng nên ân tình, trăng thành chưa phỉ.

Trăng duổi tối mà đi nhưng trăng vẫn đi trong đêm. Nếu trăng từ chối đêm, trăng mất đẹp. Đêm càng sâu thì trăng càng vằng vặc sáng. Đêm càng dài thì trăng càng thong thả. Trăng đi cho đêm vỡ tối. Trăng rê đêm bưàng dịu hiền chứ không phẫn nộ. Và, đêm phải nhường chỗ chờ trăng sáng. Bởi, đêm biết đêm chỉ làm cho trăng đẹp chứ đêm không có quyền năng chối từ trăng.

Maria dịu hiền. Người thiếu nữ Sion vào đời như một vầng trăng.

Trong đêm ngủ dài của vũ trụ từ ngày Evà lỗi phạm, Maria xuất hiện rẽ đêm cho nhân loại thấy bóng trời cao. Bóng tối bị chẻ vỡ, dáng tà áo Maria bay, ánh lên cho nhân loại thấy màu hi vọng. Giữa âm u của một vũ trụ mịt mù ảm đạm, lặng lờ theo thời gian đã hàng vạn thế kỉ, im lặng bỗng rạn vỡ. Tên gọi Maria âm vang trong vũ trụ. Và, từ tiếng gọi tên ấy, nhân loại chuẩn bị thấy Mặt Trời.

Trăng đuổi tối mà đi, nhưng huyển diệu là trăng vẫn đi trong đêm. Maria cũng vậy, Người là ánh sáng đuổi bóng tối nhưng Thiên Chúa không cất tất cả đêm đen chung quanh Người. Lời chào của sứ thần: “Maria, cô sẽ thụ thai và sinh hạ một con trai” (Lc. 1:31), đã làm Maria băn khoăn. Đêm mà thiên thần vang hát trên trời cao thì dưới thế Con Thiên Chúa không có chỗ hạ sinh. Maria nhìn Con Trẻ trong máng cỏ nghèo hèn, bị nhân loại từ chối. Đấy không phải là bóng tối đau đớn sao? Người chỉ biết giữ niềm tin thôi. Vào đền thánh, tiên tri Simeon báo cho Maria hay: “Một lưỡi gươm sẽ đâm thâu qua lòng cô” (Lc. 2:35). Làm sao Maria hiểu trọn vẹn lời loan báo tai ương đó. Bao giờ thì lưỡi gươm tới? Sẽ đâm qua hồn một lần hay một đời? Lời loan báo ngắn nhưng nỗi đau như thêm dài.

Càng vào khuya, trăng càng sáng. Nhưng. Đêm vẫn là đêm. Đường trốn sang Ai Cập là một đêm dài khó biết tương lai. Tại sao nhân loại chống đối Con Thiên Chúa? Đời sống trên xứ lạ ra sao? Bến bờ nào trú thân? Thập giá trên Núi Sọ lại cũng là ngày mù mịt bóng tối. Vầng trăng Maria không ra khỏi đêm đen. Bóng sương mịt mờ cho trăng lên huyền nhiệm lung linh.

Vào đêm là lữ hành chờ trăng mà lên đường. Ánh trăng sáng đủ cho lữ hành tìm lối nhưng ánh trăng cũng không loại hết bóng đêm. Ngay niềm tin của Maria cũng vậy. Thiên Chúa cho Maria ánh sáng để đi trong đêm tối chứ không cho Maria ánh sáng để đi ban ngày. Và niềm tin của Maria ngời sáng. Nói cách khác, có phải bóng tối cần cho con người nhìn không rõ về cái nhìn của mình, khi niềm tin gặp bóng tối thì Chúa lại cho ánh sáng. Ánh trăng của Maria đối với đêm đen đức tin nhân loại cũng là thế.


Ở những thời điểm gian nan của niềm tin, Thiên Chúa gởi Maria cho tôi như ánh trăng nhiệm mầu. Chính Thiên Chúa đã đưa Đức Maria trên đường đức tin bằng cả hai: Bóng tối và ánh sáng. Từ đó, Maria trở nên ánh sáng trợ giúp niềm tin khi tôi gặp đêm đen của những khổ đau trong cuộc sống.

Linh hồn tôi chúc tụng Chúa tôi

Vâng, từ nay muôn đời sẽ gọi tôi diễm phúc.

Chúa đã trông đến sự thấp hèn tôi tá Chúa

Đấng quyền năng đã làm cho tôi

những điều cao trọng

Và danh Người là Thánh

                                 (Lc. 1:46-49).

Lời của Maria chúc tụng Thiên Chúa là lời của trăng gởi mặt trời. Trăng dịu hiền là trăng rất mến. Tự trăng không có ánh sáng mà trưng nhận ánh sáng từ mặt trời, như Maria tự mình xưng tụng: “Chúa đã làm cho tôi những điều cao trọng” (Lc. 1:49). Trăng rót sáng xuống ngàn là trăng gọi cỏ cây nhớ về mặt trời. Lời Mẹ thương con mà Maria ru nhân loại là bản dịch tình yêu của Thiên Chúa gởi con người. Trăng tung hành là trăng không bao giờ bị cám dỗ. Từ khi chưa có con người, từ độ chưa thành biển khơi, trăng đã âm thầm làm kẻ chuyển ánh sáng cho trần gian. Maria cũng vậy, này tôi là tôi tớ Chúa, tôi xin vâng như lời sứ thần truyền” (Lc. 1:38). Ở Maria, duyên của Người là duyên thánh độ thanh khiết. Ánh sáng của Người là độ lượng khiêm nhu.

Tôi đi tìm trăng là tôi chờ mặt trời lên. Lúc đêm xuống là khi mặt trời gởi trăng cho tôi. Lúc đau khổ của một niềm tin mất hướng là khi Chúa bảo tôi họi tên Mẹ. Mẹ Maria là bản dịch tình yêu của Chúa cho tôi thì tôi ca tụng Mẹ là hộp thư cho một địa chỉ chung đi về với Chúa. Chẳng ai chối từ trăng mà lại không xúc pham ánh sáng mặt trời.

Trăng làm tôi khứat khao mặt trời thêm. Người thi sĩ say trăng vì đói ánh sáng. Mặt trời khôn ngoan cho trăng mở ngõ đưa thi nhân về ánh sáng đó. Qúa mầu nhiệm nên “Thơ tôi bay suốt một đời chưa thấu” (Hàn- Mặc-Tử). Qúa nhiệm mầu nên trăng ân tình, trưng không bao giờ phỉ. Nhìn trăng say mà hỏi:

Hỏi Sứ-thần-Thuên-chúa Gabriel,

Khi Người xuống trưyền tin cho Thánh-nữ,

Người có nghe xôn-xao muôn tinh-tú?

Người có nghe náo-động cả muôn trời?

Người có nghe thơ mầu-nhiệm ra đời

Để ca tụng, - bằng hoa hương sáng-láng

Bằng tràng hạt, bằng Sao Mai chiếu rạng

Một đêm xuân là rất đỗi anh-linh?

                                             (Hàn-Mặc-Tử)

Trăng đơn sơ mà trăng huyền nhiệm quá. Trăng rất đỗi anh linh nên muôn đời sứ thần chẳng có câu trả lời.



Lạy Chúa, Mẹ Maria không muốn làm trăng châu sa ngọc ngà. Mẹ chỉ muốn làm nữ tỳ của Chúa. Như trăng nhận ánh sáng mặt trời thì Mẹ cũng để Chúa làm những điều trọng đại cho Mẹ. Chính vì thế Mẹ thành trăng sáng láng, trăng rất thánh. Khi con yêu Mẹ là tình ca con gởi Chúa.

Và, lạy Chúa, trong những quãng đời linh hồn con gặp tối tăm, mỗi đêm trăng về, chớ gì huyền diệu của trăng bảo con tìm sự lặng thinh của đêm mà cứ thêm lòng Mến, Cậy, Tin.

Cho tôi thắp hai hàng cây bạch-lạp

Khói nghiêm-trang sẽ dâng lên tràn-ngập

Cả hàn-giang, cả mầu-sắc thiên-không

Lút trí khôn và ám-ảnh hương lòng

Cho sốt-sáng, cho đê-mê nguyện-ước…

                                             (Hàn-Mặc-Tử).


Tác giả Nguyễn Tầm Thường, sj.
Nguồn: Mạng lưới Dũng Lạc

0 nhận xét:

Đăng nhận xét