LTCGVN (15.08.2013)
Thuật ngữ “dormition” nghĩa là “ngủ”,
tức là “chết mà như ngủ”. Đó là ý nghĩa của lễ Đức Mẹ Mông Triệu, hoặc lễ Đức
Mẹ Lên Trời. Việt ngữ không diễn tả hết ý nghĩa của thuật ngữ “dormition”. Ngày
nay, các Kitô giáo Đông phương, Công giáo và Chính thống giáo, vẫn tiếp tục
mừng kính lễ này.
Công giáo Đông phương và Chính
thống giáo Đông phương đều mừng kính lễ “Đức Mẹ ngủ” vào ngày 15-8 hàng năm.
Đức Mẹ lên trời vào cuối hành trình
trần thế là một tín điều đã được xác quyết của Giáo hội Công giáo. Lễ Đức Mẹ
lên trời, được cử hành vào ngày 15-8 hàng năm, là lễ rất cổ xưa của Giáo hội
Công giáo, được mừng kính toàn cầu từ thế kỷ VI. Lễ này tưởng niệm cái chết của
Đức Maria và thân xác Đức Mẹ về trời trước khi thi thể Mẹ bị hư hại – hưởng
trước sự phục sinh của thân xác nhân loại vào thời sau cùng. Điều này có nghĩa
là việc Đức Mẹ bước vào đời sống vĩnh hằng là điều quan trọng nhất của lễ Đức
Mẹ mông triệu và là ngày lễ buộc.
Lễ này có nguồn gốc được cử hành ở
Đông phương, nơi được coi là lễ Đức Mẹ Ngủ (Feast of the Dormition). Tài liệu
nói về việc thân xác Đức Mẹ lên trời có từ thế kỷ IV, đó là tài liệu “Falling
Asleep of the Holy Mother of God” (việc ngủ của Thánh Mẫu Thiên Chúa). Tài liệu
này thuật lại bằng lời của Tông đồ Gioan, người được Đức Kitô trao phó Mẹ Ngài,
thuật lại về cái chết, việc nằm trong mộ, và việc lên trời của Đức Mẹ. Truyền
thống cho biết cái chết của Đức Mẹ xảy ra tại Giêrusalem hoặc Êphêsô, nơi Thánh
sử Gioan đã sinh sống.
Ngày 1-11-1950, ĐGH Piô XII, với ơn
bất khả ngộ (papal infallibility), đã công bố “Munificentissimus Deus” (*) rằng
đây là tín điều của Giáo hội: “Đức Mẹ Vô
nhiễm của Thiên Chúa, Đức Trinh Nữ Maria, đã hoàn tất hành trình trần thế, nên
hồn xác Mẹ được vinh quang trên trời. Là tín điều, buộc mọi người Công giáo
phải tin Đức Mẹ hồn xác lên trời, ai công khai không tin tín điều này là hoàn
toàn xa rời Đức tin Công giáo”.
Khi Chính thống giáo Đông phương
tin Đức Mẹ “ngủ”, họ phản đối việc Đức giáo hoàng xác quyết là tín điều, coi đó
là không cần thiết, vì tin xác Đức Mẹ lên trời là giữ truyền thống có từ thời
các thánh tông đồ – gọi là tông truyền (1 trong 4 điểm chính của Công giáo).
Thiên Chúa đã “cho Đức Mẹ lên trời”
(Mầu nhiệm Mân côi thứ tư) và “thưởng Đức Mẹ trên trời” (Mầu nhiệm Mân côi thứ
năm) là điều rất lô-gích, là niềm hãnh diện và niềm hạnh phúc vô tận đối với
các Kitô hữu, đồng thời củng cố niềm tin của các Kitô hữu về cuộc sống đời sau:
Được về trời với Đức Mẹ và hưởng vĩnh phúc trường sinh với Đức Kitô phục sinh.
Lạy Mẹ Maria, con xin kính dâng Đức
Mẹ lời thơ hèn mọn như chút tình mến và tuyên xưng tín điều Mông Triệu mà Giáo
hội Công giáo đã dạy:
Mẹ về trời một ngày
vui sáng tươi
Các cơ binh thiên
thần vang khúc hát
Mừng kính Mẹ ngày nay
muôn vinh phúc
Chúa rủ thương xác
hồn Mẹ trắng tinh
Con dâng lời ngợi ca
Mẹ chân thành
Ánh quang vinh nơi Mẹ
luôn chói sáng
Phúc miên trường Mẹ
được về tận hưởng
Mẹ Thiên Chúa tuyệt
mỹ và tuyệt luân
Xin Mẹ thương đoàn
con chốn trần gian
Giữa khổ đau phải ngày
đêm chiến đấu
Xin chở che để ngoan
cường hùng hậu
Mong mai này cùng Mẹ được trường sinh
TRẦM THIÊN THU (Chuyển ngữ từ Catholicism.about.com)
(*) Munificentissimus Deus (Thiên Chúa
Đại Lượng) là Hiến chế của ĐGH Piô XII (1876-1958). Hiến chế này xác định “ex
cathedra” (nghĩa đen là “từ ngai tòa”) về tín điều Đức Mẹ lên trời cả hồn và
xác. Đó là phán quyết do ơn bất khả ngộ đầu tiên từ Công đồng Vatican I
(1869–1870). Năm 1854, ĐGH Piô IX (1792-1878) có phán quyết bất khả ngộ với
Hiến chế Ineffabilis Deus (Thiên Chúa bất khả ngộ) về tín điều Đức Mẹ Vô Nhiễm
Nguyên Tội, đó là nền tảng của tín điều Đức Mẹ Mông Triệu.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét