LTCGVN (19.01.2014)
Nhân chứng
(Chúa Nhật II TN, năm A)
Nhân chứng hoặc chứng nhân là người kiên trì và
trung tín làm chứng về một điều gì đó để bảo vệ Chân Lý và Công Lý, đặc biệt là
làm chứng về Đức Kitô, Đấng-nhập-thể-và-nhập-thế. Chúa Giêsu ra lệnh: “KHÔNG
ĐƯỢC LÀM CHỨNG GIAN” (Mt 19:18). Chính Ngài cũng đã nói rõ với chúng ta: “Việc Thiên Chúa muốn quý vị làm là tin vào
Đấng mà Người đã sai đến” (Ga 6:29).
Khi hành
động cũng nên lưu ý: Cứ cố gắng làm theo khả năng Chúa ban (1 Cr 3:5), đừng quá
chú trọng kết quả, vì kết quả là thuộc quyền của Chúa, như Thánh Phaolô nói: “Tôi trồng, anh A-pô-lô tưới, nhưng Thiên
Chúa mới làm cho lớn lên” (1 Cr 3:6).
Thánh
Phaolô xác định: “Chúng ta là tác phẩm
của Thiên Chúa, chúng ta được dựng nên trong Đức Kitô Giêsu, để sống mà thực hiện công trình tốt đẹp Thiên Chúa đã chuẩn bị cho chúng ta”
(Ep 2:10).
Trong “Bài Ca
Thứ Nhì” của Người Tôi Trung, ngôn sứ Isaia cho biết Thiên Chúa tiếp tục nói về
Đức Kitô: “Hỡi Ít-ra-en, ngươi là tôi
trung của Ta. Ta sẽ dùng ngươi để biểu lộ vinh quang” (Is 49:3). Mỗi chúng
ta cũng phải luôn cố gắng trở thành người tôi trung của Thiên Chúa, như ngôn sứ
Isaia nói thêm: “Giờ đây Đức Chúa lại lên
tiếng. Người là Đấng nhào nặn ra tôi từ khi tôi còn trong lòng mẹ để tôi trở
thành người tôi trung, đem nhà Gia-cóp về cho Người và quy tụ dân Ít-ra-en
chung quanh Người. Thế nên tôi được Đức Chúa trân trọng, và Thiên Chúa tôi thờ
là sức mạnh của tôi” (Is 49:5).
Thiên Chúa
tiếp tục lên tiếng để nhấn mạnh và nhắc nhở: “Nếu ngươi chỉ là tôi trung của Ta để tái lập các chi tộc Gia-cóp, để
dẫn đưa các người Ít-ra-en sống sót trở về, thì vẫn còn quá ít. Vì vậy, này Ta
đặt ngươi làm ánh sáng muôn dân, để ngươi đem ơn cứu độ của Ta đến tận cùng cõi
đất” (Is 49:6).
Ai cũng
phải trở thành nhân chứng – nhân chứng của Tin Mừng, của Tình Yêu Thương, của
Lòng Chúa Thương Xót, của Chân Lý, của Công Lý, của Ơn Cứu Độ, của
Ngôi-Hai-Làm-Người. Thật vậy, Chúa Giêsu đã trao nhiệm vụ cho mọi người: “Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan
báo Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo” (Mc 16:15). Mỗi người mỗi hoàn cảnh, mỗi
người mỗi cách, mức độ khác nhau, nhưng ai cũng phải thực hiện tích cực theo
khả năng riêng, không thể đùn đẩy theo kiểu “không mợ thì chợ cũng đông”. Chúa
Giêsu đã nói thêm cho rõ ràng: “Tin Mừng
này về Vương Quốc sẽ được loan báo trên khắp thế giới, để làm chứng cho mọi dân
tộc được biết” (Mt 24:14).
Không có
Chúa thì chúng ta chẳng làm nên trò trống gì ráo trọi (Ga 15:5). Đó là sự thật
vừa mặc nhiên vừa minh nhiên. Vì thế mà phải luôn tin tưởng và trông cậy nơi Chúa, như tác giả
Thánh Vịnh nói: “Tôi đã hết lòng trông
đợi Chúa, Người nghiêng mình xuống và nghe tiếng tôi kêu. Chúa cho miệng tôi
hát bài ca mới, bài ca tụng Thiên Chúa chúng ta. Thấy thế, nhiều người sẽ kính
sợ và tin tưởng vào Chúa” (Tv 40:2 & 4).
Tác giả Thánh
Vịnh xác định: “Chúa chẳng thích gì tế
phẩm và lễ vật, nhưng đã mở tai con; lễ toàn thiêu và lễ xá tội, Chúa không đòi”
(Tv 40:7). Những gì chúng ta làm, gọi là làm cho Chúa nhưng thực ra cũng
chẳng thêm gì cho Ngài, mà lại chỉ thêm ích lợi cho chính chúng ta. Dù Chúa
không đòi hỏi, nhưng tác giả Thánh Vịnh vẫn thân thưa: “Này con xin đến! Trong sách
có lời chép về con rằng: Con thích làm theo Thánh Ý, và ấp ủ Luật Chúa trong
lòng, lạy Thiên Chúa của con” (Tv 40:8-9). Tự nguyện bao giờ cũng quý giá
hơn miễn cưỡng. Chính Thiên Chúa cũng quý trọng động thái đó.
Không ai
giấu được bất cứ điều gì đối với Chúa. Nếu chúng ta yêu sự thật thì sẽ dám chân
thật với chính mình. Như thế, chúng ta không xấu hổ mà thân thưa với Chúa: “Đức công chính của Ngài, con loan truyền
giữa lòng đại hội; lạy Chúa, Ngài từng biết: con đâu có ngậm miệng làm thinh” (Tv 40:10). Không ngậm miệng
làm thinh trước bất kỳ ai để bảo vệ chân lý và công lý, không luồn cúi kẻ khác,
như vậy mới can đảm và xứng đáng, nếu không thì chỉ là yêu mình, là hèn nhát,
là bợ đỡ là tâng bốc kẻ “to thế” hơn mình. Thế thì NHỤC NHÃ lắm!
Thánh
Phaolô xác nhận bổn phận làm nhân chứng: “Tôi
là Phaolô, bởi ý Thiên Chúa được gọi làm Tông Đồ của Đức Kitô Giêsu, và ông
Xốt-thê-nê là người anh em của chúng tôi, kính gửi Hội Thánh của Thiên Chúa ở
Cô-rin-tô, những người đã được hiến thánh trong Đức Kitô Giêsu, được kêu gọi
làm dân thánh, cùng với tất cả những ai ở bất cứ nơi nào kêu cầu danh Chúa của
chúng ta, Đức Giêsu Kitô, là Chúa của họ và của chúng ta” (1 Cr 1:1-2).
Chứng nhân
là một ơn gọi, nhưng Thiên Chúa không ép buộc ai, cho hoàn toàn tự do theo ý
riêng. Muốn làm chứng thì không chỉ cần tự nguyện mà còn phải có lòng can đảm.
Nghe chừng đơn giản và dễ dàng, nhưng lại phức tạp và khó khăn. Có lẽ vì vậy mà
Thánh Phaolô cầu chúc: “Xin Thiên Chúa là
Cha chúng ta và xin Chúa Giêsu Kitô ban cho anh em ân sủng và bình an” (1
Cr 1:3). Có Ân Sủng và Bình An thì chúng ta hoàn toàn an tâm!
Một hôm
trước đó, có một số người đến chất vấn, ông Gioan trả lời: “Tôi đây làm phép rửa trong nước. Nhưng có một vị đang ở giữa các ông
mà các ông không biết. Người sẽ đến sau
tôi và tôi không đáng cởi quai dép
cho Người” (Ga 1:26-27). Thánh Gioan cho biết rằng huyện này đã xảy ra tại
Bê-ta-ni-a, bên kia sông Gio-đan, nơi chính ông làm phép rửa.
Ông Gioan
rất thẳng thắn và khiêm nhường, sống giản dị tới mức như “bụi đời”, thế nhưng
ông rất nghiêm túc. Bề ngoài của ông xem chừng quá đỗi “phong phanh”, tả tơi
thấy thương, nhưng tâm hồn ông lại rất mạnh mẽ, cứng rắn, không sợ bất cứ một
thế lực nào trên thế gian này. Nói như chơi mà làm thật, chứ không lẻo mép, bép
xép, ba hoa, lắm chuyện. Thế mới “ngon” đấy! Mấy ai dám như ông? Bọn “giá áo
túi cơm”, chuyên tâng bốc và hèn nhát thì chúng ta vẫn thấy hằng ngày. Hãy cố
mà tránh “phong cách” của bọn giả hình có “máu” Pha-ri-sêu!
Và ngay hôm
sau, khi thấy Đức Giêsu tiến về phía mình, ông Gioan liền nói: “Đây là Chiên Thiên Chúa, đây Đấng xoá bỏ
tội trần gian. Chính Người là Đấng tôi đã nói tới khi bảo rằng: Có người đến
sau tôi, nhưng trổi hơn tôi, vì có trước tôi” (Ga 1:29-30). Một lời chứng giản
dị nhưng tuyệt vời lắm!
Tục ngữ
Việt Nam
nói: “Biết thì thưa thốt, không biết thì
dựa cột mà nghe”. Nghĩa là đừng “chảnh”, đừng “nổ”, đừng háo danh hoặc ảo
tưởng. Chính ông Gioan đã không ngần ngại thú thật: “Tôi đã không biết Người, nhưng để Người được tỏ ra cho dân Ít-ra-en,
tôi đến làm phép rửa trong nước” (Ga 1:31). Rồi ông còn làm chứng rạch ròi:
“Tôi đã thấy Thần Khí tựa chim bồ câu từ
trời xuống và ngự trên Người. Tôi đã không biết Người. Nhưng chính Đấng sai tôi
đi làm phép rửa trong nước đã bảo tôi: Ngươi thấy Thần Khí xuống và ngự trên ai
thì người đó chính là Đấng làm phép rửa trong Thánh Thần” (Ga 1:32-33).
Là người
bản lĩnh, chứng nhân bất khuất, luôn sống thẳng thắn và dứt khoát, ông Gioan đã
xác nhận: “Tôi đã thấy, nên xin chứng thực rằng Người là Đấng Thiên Chúa tuyển chọn” (Ga 1:34).
Lạy Thiên Chúa, xin giúp chúng con can đảm làm
chứng nhân cho Ngài mọi nơi và mọi lúc, không sợ bất kỳ ai hoặc phe nhóm nào, dám
thể hiện chính mình vì Chân Lý và Công Lý. Chúng con cầu xin nhân danh Thánh Tử
Giêsu, Đấng cứu độ chúng con. Amen.
TRẦM THIÊN THU
0 nhận xét:
Đăng nhận xét