Hỉ tín
(Lễ
Truyền Tin)
Lễ Truyền Tin là Hỉ Tín không chỉ riêng cho Đức Maria mà còn cho cả nhân
loại. Nhờ sự kiện truyền tin và nhờ lời “xin vâng” của Đức Maria mà chúng ta có
Đấng Em-ma-nu-en, là vị Thiên-Chúa-ở-cùng-chúng-ta.
Chỉ trong vòng nửa năm mà
tin vui nhân đôi: Mới trước đó là tin vui cho vợ chồng ông Da-ca-ri-a và bà
Ê-li-da-bét (còn gọi là I-sa-ve) với tin thụ thai ngôn sứ Gioan Tẩy Giả, và nay
là tin vui cho Đức Maria với tin thụ thai Đấng Cứu Thế. Tin vui lớn dần, tin
vui sau lớn hơn tin vui trước. Quả thật, niềm vui ấy lan tỏa mau chóng, bao phủ
khắp nơi, đầy ắp lòng người. Niềm vui như vỡ òa!
Với hỉ tín thứ nhất, chúng
ta có “Bài Ca Chúc Tụng” (Benedictus) của ông Da-ca-ri-a (Lc 1:68-79). Với hỉ
tín thứ nhì (nhưng lớn hơn), chúng ta có “Bài Ca Ngợi Khen” (Magnificat) của
Đức Maria.
Chẳng có bút sách hoặc văn
lực nào đủ sức nói về Đức Maria – một Nữ Tỳ Vĩ Đại, một Kiệt Tác của Thiên
Chúa, một loại kỳ hoa dị thảo đặc biệt nhất. Trí óc phàm nhân không thể nào
hiểu nổi chuyện thụ thai mà còn đồng trinh, có so sánh như “ánh nắng chiếu qua
tấm kiếng” thì cũng chỉ để hiểu được phần nào thôi. Và càng khó hiểu hơn về một
thụ tạo mà lại trở thành Mẹ của Thiên Chúa, điều mà người chị họ Ê-li-da-bét đã
xác nhận và reo vui: “Bởi đâu tôi được
Thân Mẫu Chúa tôi đến với tôi thế này?” (Lc 1:43).
Ngày xưa, Đức Chúa lại phán
lần nữa với vua A-khát: “Ngươi cứ xin Đức
Chúa là Thiên Chúa của ngươi ban cho ngươi một dấu dưới đáy âm phủ hoặc trên
chốn cao xanh” (Is 7:11). Thiên Chúa cho phép xin, nhưng vua A-khát trả lời:
“Tôi sẽ không xin, tôi không
dám thử thách Đức
Chúa” (Is 7:12). Đó là sống đức tin và khiêm nhường. Đó là
tấm gương để chúng ta “soi” mình xem thế nào.
Ngôn sứ I-sai-a cảnh báo: “Nghe đây, hỡi nhà Đa-vít! Các ngươi làm
phiền thiên hạ chưa đủ sao, mà còn muốn làm phiền cả Thiên Chúa của tôi nữa? Vì
vậy, chính Chúa Thượng sẽ ban cho các ngươi một dấu: Này đây người thiếu nữ
mang thai, sinh hạ con trai, và đặt tên là Em-ma-nu-en” (Is 7:13-14).
Chắc hẳn đây cũng là lời
cảnh báo với chúng ta, vì chúng ta vẫn có “máu” làm phiền Thiên Chúa, khoái sự
lạ, tính tò mò lớn hơn niềm tin. Đơn giản như khi đi đường, có gì “khác thường”
là người ta xúm lại xem rồi bàn tán rôm rả. Cũng vậy, người ta mong được thấy
“sự lạ” ở nơi này hoặc nơi kia, rỉ tai nhau rồi ùn ùn kéo nhau đi. Xong rồi
thôi, chính những người đó chẳng có gì thay đổi tích cực về tâm linh. Vậy thì
cũng chỉ là vô ích!
Thế nhưng “dấu lạ” nhãn
tiền hằng ngày lại không mấy ai thực sự để ý, hoặc chúng ta cố ý làm ngơ. Thật
ư? Đúng vậy. Đó là “sự lạ” về KHÔNG KHÍ để chúng ta hít thở từng giây để có thể
sống, và đặc biệt là phép lạ THÁNH THỂ hằng ngày tái diễn trên bàn thờ, chính
Chúa Giêsu vẫn hiện diện sống động thực sự ở giữa chúng ta, cụ thể là nơi Nhà
Tạm.
Chúng ta đã quen với câu
nói “vâng lời trọng hơn của lễ” (1 Sm 15:22; Tv 50:8-9). Vâng lời là nhân đức
thể hiện sự khiêm nhường. Vâng lời là lời khấn thứ nhất của các tu sĩ, sau đó
mới là sống nghèo khó và khiết tịnh (có dòng còn thêm một hoặc hai lời khấn
khác). Tác giả Thánh Vịnh nói: “Chúa
chẳng thích gì tế phẩm và lễ vật, nhưng đã mở tai con; lễ toàn thiêu và lễ xá
tội, Chúa không đòi, con liền thưa: ‘Này con xin đến!’. Trong sách có lời chép
về con rằng: con thích làm theo thánh ý, và ấp ủ
luật Chúa trong
lòng, lạy Thiên Chúa của con” (Tv 40:7-9). Điều này rõ nét nơi Đức
Mẹ, vì Đức Mẹ cũng là người ít nói, biết được gì thì cũng “hằng ghi nhớ và suy
đi nghĩ lại trong lòng” (Lc 2:19).
Tác giả Thánh Vịnh bộc
bạch: “Đức công chính của Ngài, con loan
truyền giữa lòng đại hội; lạy Chúa, Ngài từng biết: con đâu có ngậm miệng làm
thinh. Đức công chính của Ngài, con chẳng giữ riêng lòng mình biết; nhưng con
đã nói lên đức trung tín và ơn cứu độ của Ngài, chẳng giấu giếm chi cùng đại
hội rằng Ngài thành tín và yêu thương” (Tv 40:11). Đây cũng phải là quyết
định của chúng ta. Hành động như vậy là hợp tác với Thiên Chúa, là loan báo Tin
Mừng, là truyền bá lòng sùng kính Thánh Tâm, là truyền bá Lòng Chúa Thương Xót,
là cố gắng hoàn thiện, là đem Chúa đến với người khác để họ nhận biết Ngài và
cũng được cứu độ.
Thánh Phaolô cũng nói: “Máu các con bò, con dê không thể nào xoá được tội lỗi. Vì vậy, khi vào
trần gian, Đức Kitô nói: Chúa đã không ưa hy lễ và hiến tế, nhưng đã tạo cho
con một thân thể. Chúa cũng chẳng thích lễ toàn thiêu và lễ xá tội. Bấy giờ con
mới thưa: Lạy Thiên Chúa, này con đây, con đến để thực thi ý Ngài, như Sách
Thánh đã chép về con” (Dt 10:4-7). Vì vâng lời, cậu bé Sa-mu-en đã biết
chân thành thân thưa: “Người là Đức Chúa. Xin Người cứ làm điều Người cho là tốt” (1 Sm 3:18). Ước gì mỗi chúng ta cũng biết
tuân phục mà cầu nguyện như vậy!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét