Thứ Ba, 27 tháng 11, 2012

NHỮNG GIÁ TRỊ CĂN BẢN CHO XÃ HỘI-CHÍNH TRỊ (Kỳ 3)




III. NHÂN QUYỀN VÀ NHỮNG QUYỀN CĂN BẢN
  
   Bất cứ Hiến Pháp và Luật Pháp quốc gia nào, tự nhiên luôn đòi hỏi phải có sự thích ứng đối với mọi người dân.Và qua đó thì cấu tạo nên một xã hội chính trị có những nguyên lý quy phạm (principes normatifs, normatives principles) hẳn hoi bằng những điều kiện có tính cách phổ quát.Nhờ những nguyên lý quy phạm này mà người dân chấp nhận một sự hổ tương (cộng đồng), để sống chung đuợc: như là trổ nở của nhiều lãnh vực chính trị, kinh tế, văn hóa, nghệ thuật và xã hội, tôn giáo v.v. Nguyên lý quy phạm đó phải thể hiện những điều kiện bình đẳng phổ quát, nó có hiệu nghiệm cho việc sống chung bình an của mọi người, như là cộng đồng và quốc gia. Như thế, chúng ta có thể nói tất cả mọi người dân đều có quyền trên những điều này, có sự độc lập cho mọi hành động cụ thể của cá nhân hay cộng đồng.Đây là những điều kiện căn bản thuộc về người dân và đời sống của họ. Do thế, những căn bản tất yếu phổ quát này được gọi dưới một danh xưng là “Nhân Quyền, Human Rights, Droits De L’Homme”. Nhân quyền được thể hiện bởi những quyền bẩm sinh, những quyền tự nhiên, bất khả di nhượng và bất khả xâm phạm (droits innés, naturels, inaliénables et inviolables).Đó là những quyền tất yếu thuộc về người dân, thuộc con người, làm người lẽ dĩ nhiên phải có cho họ trong một cộng đồng chính trị, trong một quốc gia.Bởi là con người sinh ra và sống thì phải có điều kiện và nhu cầu như thế.Do thế, một quốc gia văn hiến, thì phải thể lộ cho thiên hạ và quốc tế thấy được qua xã hội-chính trị của mình hằng nghiêm chỉnh tôn trọng những điều kiện căn bản tất yếu này cho mọi người dân và cộng đồng quốc gia chúng ta.
   
3.1. MỘT VÀI KIỂU MẪU CỦA LUẬT NHÂN QUYỀN

    a) Qủa một điều kiện hiển nhiên: là để con người có tự do và sử dụng tự do đúng nghĩa, đó là sự sống của người dân mà Nhà Nước có bổn phận bảo vệ nhân mạng của họ.Việc lo nghĩ tiên khởi và phận việc trước hết của luật pháp, là bảo vệ sự sống hay an ninh cho người dân. Đó là chống lại các việc bạo hành, chống lại các việc trộm cắp, giết người, hãm hiếp, chống lại việc buôn bán lậu các mặt hàng quốc cấm có tính cách nguy hại đến nền kinh tế quốc gia, chống lại các việc buôn bán ma túy v.v., làm suy thoái xã hội, và tạo nên các tệ đoan xấu bất ổn cho dân.Các điều chúng ta nói đây, thì chế độ tà quyền Hà Nội không tôn trọng và bảo vệ cho người dân.Trái lại, họ còn đi hà hiếp người dân : điển hình cụ thể là công an trị của Đảng gian phi Việt cộng mới đây đã chận đánh một thanh niên đến ngất xỉu, dân chúng Gia Kiệm thấy bất bình, nên đã ra tay can thiệp hầu bảo vệ cho anh thanh niên bị công an Nhà Nước hại dân đó đánh. Chỉ có dân cùng khốn bị hà hiếp, bị dập vùi xuống bùn đen, thì thường ra tay nghĩa hiệp bênh vực lẫn nhau và bảo vệ cho anh chị em của mình bị lũ cường quyền bất chánh vô học, phi đạo đức xử dụng “luật rừng” của cái “xã hội chủ nghĩa  cộng sản” ăn hại, làm càng muốn đánh ai thì đánh, muốn giết ai thi giết.Chúng tôi rất cảm phục và hoan hô “tinh thần vị người, vị đồng bào, vì máu mủ” được sinh ra từ một Mẹ Âu Cơ và một Cha Lạc Long Quân. Ước gì các vị chức sắc và lãnh đạo tôn giáo, lãnh đạo tinh thần, đồng lòng hiệp lực với quần chúng như dân chúng Gia Kiệm đây để bênh vực, can thiệp và cứu lấy hằng chục triệu người dân Việt hằng bị ức chế, bị đánh đập, bị bóc lột dưới nhiếu hình thức kinh tế: cướp đất đai, ruộng vườn, nhà cửa, cướp miếng cơm manh áo của dân lành, thì nhà cẩm quyền Hà Nội, bọn công an du côn của chúng hết lộng hành. Hơn nữa, với hào khí liên đới và đoàn kết cùng một quyết tâm đem lại an thái, hạnh phúc cho dân Việt, thì quý vị có thể giải thế được chế độ phi nhân của chúng, hầu cho dân chúng hít thở được không khí công bằng, bình an, tự do, dân chủ và no ấm vv. Qủa thực Đảng gian phi và tập đoàn tà quyền Hà Nội của chúng thuộc chủng loại “vô tổ quốc, vô gia đình, vô tôn giáo” mà chúng tôn thờ và bái lạy các ông tổ là Karl Marx, Vladimir llitch Oulianov (Lénine), Mao Tsé-Toung hay Mao Zedong (Mao Trạch Đông).Những tên trùm đồ tể, say máu tàn ác giết hằng chục triệu dân lành vô tôi không gớm tay, thần thánh thấy cũng xót xa cho dân chúng chết oan. Thế đó, các vị cứ để cho những tên học trò côn đồ và “tà thuyết” của chúng hoành hành, cho chúng hiện hữu và cứ mãi làm hại dân và tàn phá Đất Nước hoài như thế này sao? Ai cũng có lần chết, ai cũng một lần nhắm mắt xuôi tay đi về gặp lại ông bà, tổ tiên…Lúc ấy, các vị sẽ ăn nói ra sao với các Đấng Tiền Bối, Anh Hùng, Anh Thư, có công gìn giữ Đất Nước và đánh đuổi các lọai quân xâm lăng. Lúc đó, các vị nói ra sao với Hai Bà Trưng, Bà Triệu Thị Trinh, Vua Lê Đại Hành, Vua Ngô Quyền, Đức Trần Hưng Đạo, Vua Lê Lợi, Vua Nguyễn Huệ, Vua Hàm Nghi, Thành Thái, Ông Hoàng Hoa Thám và Trương Công Định, Cụ Phan Bôi Châu và Phan Châu Trinh, Ông Nguyễn Thái Học, Cụ Ngô Đình Diệm, Đức Hồng Y Trịnh Như Khuê và Đức Tổng Giám Mục Nguyễn Kim Điền, Linh Mục Nguyễn Văn Vàng và Trần Học Hiệu,Thiếu Tướng Lê Văn Hưng và Nguyễn Khoa Nam, Chuẩn Tướng Lê Nguyên Vỹ và Trân Văn Hai, Thiếu Tướng Phạm Văn Phú và Đại Tá Hồ Bá Cẩn, và vô vàn các chiến sĩ Việt Nam Cộng Hoà đã nằm xuống, đã có công bảo vệ giang sơn khỏi lũ giặc vô thần, vô tổ quốc, vô gia đinh cho chúng ta được sống và hiện hữu cho đến ngày nay.  
   Viếng mộ và dâng thánh lễ tại phần mộ của TT Ngô Đình Diệm và gia đình, cầu nguyện cho TT và ghi ơn vì những điều TT đã làm cho dân tộc Việt Nam.

    Chúng tôi xin bàn luận tiếp các nhân quyền căn bản ở trên.Thế nên, là Nhà Nước chính danh phải có các đạo luật: là cấm đánh đập tù nhân trái luật, cấm uy hiếp họ hoặc đày đọa thể lý và tinh thần tù nhân một cách dã man. Như chúng ta thấy ở các xã hội Âu Mỹ văn minh, dân chủ, luôn có các Hội Đoàn tranh đấu bênh vực cho tù nhân: Điển hinh là Amnesty International, Human Rights Watch, là những Hội Đoàn tranh đấu cho nhân quyền nỗi tiếng trên thế giới.Chính họ là những hội đoàn bênh vực cho nhân quyền bất khả xâm phạm này với thể lý và tâm lý của con người.Bởi đây là những luật tất yếu quan hệ đến đồng loại, có cùng một quê hương dân tộc cùng thể hiện làm người như chúng ta.Vả nữa, Luật Pháp Nhà Nước cũng phải ngăn cấm các việc sát nhân và kẻ tự ý giết người, ngăn cấm các việc trộm cướp, hủy hoại thân thể, các việc bạo hành, hiếp dâm, làm gây bất an và rối loạn cho xã hội cùng quốc gia. Luật Pháp Nhà Nước cũng phải bảo vệ và bênh vực cho các việc bắt người trái phép cũng như hành hung tù nhân trái luật có tính cách tư thù. Cũng thế, vì văn hóa và văn minh, Nhà Nước và Luật Pháp phải ngăn cấm các hình phạt dã man và cách thức tra tần tàn bạo.Thực các khoản luật nói đây, chúng ta thấy tà quyền Hà Nội và Bộ Tà Trị cùng Đảng gian phi của chúng đã vi phạm trắng trợn các luật nhân quyền chúng ta vừa bàn trên. Mặc dầu Hà Nội đã ký công khai trước bàng dân thiên hạ, và thế giới vào các văn kiện Hiến Chương Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc.Thế nhưng, Hà Nôi ký vậy mà không phải vậy! Vì tập đoàn tà quyền Hà Nội đã ngược đãi, hành hung, bỏ đói, tra tấn dã man, xiềng xích chân tay và cổ các quân nhân cán chính  của chế độ Sài Gòn. Sau đó, nhốt họ vào trong các hầm tối đủ mùi hôi xu uế, lại bắt các quân nhân cán chính Miền Nam khổ sai ngày đêm, và đày ải các cha ông, chú bác, cô dì, anh chi em thân yêu cuả chúng ta trong các trại giam tù cực hình nhất trần gian này.Qủa con chó, con mèo khi nhốt chúng vào đó chỉ có con đường chết, thế mà tập đoàn tà quyền Hà Nội đã nhốt tù cha ông, chú bác, cô dì, anh chị em chúng ta vào các trại tù ấy từ Nam ra Bắc bao thập niên qua.

   b) Một lẽ tất yếu khác cho việc thực hiện sự tự do, là quyền khả thế sử dụng các tài vật cho chính mình.Điều này có nghĩa là quyền tư hữu của con người.Tư tưởng nhân quyên không nói chính xác như thế nào việc tạo nên của riêng, và những tạo vật nào trở nên quyền tư hữu.Nhưng, theo chúng tôi biết, thì nhân quyền đòi hỏi phải có cái khả thể tạo nên tài sản riêng, và những tài sản đó của người dân phải được Nhà Nước bảo vệ và che chở. Việc ấy muốn nói là việc ăn cướp, cướp đoạt, cướp phá của tư cũng như của công, và sự trưng thu trái phép (l’exporpritation arbtraire) là trái pháp luật.Ở đây chúng ta lại thấy Hà Nội đã vi phạm luật nhân quyền sơ đẳng nhất, là đã ăn cướp, cướp đoạt của dân chúng Việt Nam dưới chiêu bài là “diệt trừ mại bản, đánh công nông thương”. Từ đó, chúng đã cướp đoạt bao nhiêu tu viện, nhà thờ, đình chùa của các Giáo Hội Công Giáo, Tin Lành, Phật Giáo, Cao Đài, Phật Giáo Hoà Hảo vv, và cướp đi tài sản mồ hôi, nước mắt, chén cơm, manh áo của người dân. Cũng như nhiều hình thức ăn cướp khác có tổ chức quy mô và chính sách cướp đoạt do những nhân viên, cán bộ Nhà Nước và Đảng gian phi của Việt cộng chủ mưu.Điển hình rõ nét là Bọn gian phi Đảng cướp Hà Nội, chúng ngang ngược cướp đất của Tu Viện Thiên An. Nhất là, vụ xôn xao dư luận trong Nước cũng như Quốc Tế, là chúng cướp đoạt Toà Khâm Sứ Hà Nội Và Giáo Xứ Thái Hà, chúng lại xông lên cướp luôn Tu Viện Phao Lô của địa phận Vĩnh Long vv..
Cộng sản Việt Nam cướp Tòa Khâm Sứ

    c)  Điều tất yếu nữa, là khi những người làm chính trị đã có chính quyền, thì theo như quy tắc giới hạn cho việc bảo đảm hổ tương của tự do, tất nhiên không cho phép có quyền ưu tiên, ưu đẳng của người làm chính trị.Bởi tư tuởng nhân quyền đòi hỏi phải có sự bình đẳng và công minh với mọi người.Hơn nữa theo tư tưởng nhân quyền, thì tất cả các công dân đều có quyền tham dự vào chính trị và bình đẳng với nhau do luật pháp quy định. đây tà quyền Hà Nội và Đảng gian phi của chúng đã dùng cường quyền áp chế không cho người dân trực tiếp tham dự vào cái quyền bầu cử vị nguyên thủ Quốc gia, và không cho người dân lập một đảng phái nào khác ngoài cái Đảng gian phiViệt cộng của chúng.

Nhân quyền kiểu Việt Nam

    Nói một cách khái quát: tư tưởng nhân quyền nói lên tất cả những quyền lợi căn bản của mọi người dân. Các quyền đó, là quyền bảo vệ sinh mạng, quyền khai triển tự do nhân vị, quyền bình đẳng trước pháp luật, quyền tự do báo chí và ngôn luận, quyền thành lập các hội đoàn và hội họp, quyền tự do tôn giáo và quyền tự do lương tâm cùng niềm tin, quyền tư hữu các tài sản, quyền đi lại trong lãnh thổ quốc gia…Và các quyền khác như là tham dự vào đời sống chính trị, có quyền ứng cử hay tranh cử các chức vụ trong chánh quyền một cách tự do, có quyền bỏ phiếu tích cực hoặc thụ động như ý. Thế nhưng trong thực tế đời sống của dân Việt : làm gì có cái quyền bảo vệ sinh mạng? Bởi bọn rợ Hán Trung Cộng bắn chết bao ngư phủ Việt đi đánh cá ngoài khơi, mà tà quyền Hà Nội không có một lời phản kháng hay đánh trả để bênh vực dân mình. Dân Việt làm gì có cái quyền khai triển tự do nhân vị của mình như các nước Âu Mỹ. Người dân Việt làm gì có cái quyền bình đẳng biện hộ mình truớc pháp luật? Bằng chứng minh bạch là việc xử án Linh Mục Nguyền Văn Lý, chúng đã trói tay Ngài, rồi một tên du côn sát thủ công an lấy tay bịt miệng ngài, không cho ngài lên tiếng. Hình ảnh phi luật pháp và xử án kiểu mọi rợ này như trở về thời đồ đá, trong các bộ lạc chưa có chữ viết của Pháp Đình độc quyền Hà Nội, đã được nhiều tờ báo lớn và nhiều đài truyển hình của ngoại quốc đưa hình ảnh của Linh Mục Lý bị bịt miệng và trói hai tay loan tin ra khắp trên thế giới. Cám ơn sự anh hùng và can đảm phi thường của Linh Mục, để cho bọn chuyên quyền Hà Nội và Đảng gian phi của chúng, lộ cái mặt bản tính thú rừng chưa được thuần hóa. Các tôn giáo ở Việt Nam duới chế độ vô thần của tà quyền Hà Nội làm gì có cái quyền tự do tôn giáo? Bằng chứng là chúng đã bắt bớ, bỏ tù bao chức sắc lãnh đạo và các tín hữu, chúng chụp mũ cho các thứ tội rồi bắt các ngài bỏ tù: như Đức Cố Hồng Y Nguyền Văn Thuận, Thượng Tọa Thích Thiện Minh, Hoà Thượng Thích Quảng Độ, và vô số các Linh Mục, Đại Đức, Mục Sư bị chúng bắt đi bỏ tù. Làm gì có cái quyền tự do tôn giáo? Khi các Giám Mục muốn phong chức Linh Mục cho ai, thì phải xin phép Ban Tôn Giáo của Đảng gian phi Việt Cộng. Đức Thánh Cha muốn bổ nhiệm một vị Giám Mục nào cũng phải bàn hỏi Nhà Nước tà quyền Hà Nội.Các nhà báo Việt Nam làm gì có cái quyền tự do ra báo, tự do ngôn luận và viết báo theo lương tâm của mình.Báo là báo của Đảng và nhà báo nào cũng phải chịu sự chỉ đạo của Đảng.Sự thật hiển nhiên là Đảng gian phi Việt cộng đã bóp chết hết các thứ quyền này. Nói tóm lại, người dân Việt được Đảng gian phi Việt cộng muốn rộng rãi ban cho cái quyền tự do tuân lệnh Đảng, nghe lời “các nghị quyết, chỉ thị, sắc lệnh” của Đảng cộng cùng Nhà Nước hại dân, giết dân ban ra.

    Qủa thực những nhân quyền chúng ta vừa kể trên đây, là những giá trị nền tảng cho một cộng đồng chính trị, một quốc gia dân chủ.Nói đúng hơn, những nhân quyền nói này chỉ là những định đề luân lý làm mẫu mực giá trị cho cuộc sống của con người.Theo quan điểm luân lý, thì những nhân quyền này phải được tôn trọng và áp dụng vào bất cứ cộng đồng chính trị và quốc gia nào trên địa cầu chúng ta sống.Cũng thế, tư tưởng nhân quyền đòi hỏi những quyền trên trở nên một yếu tố tích cực trong các cộng đồng chính trị, trong các guồng máy chánh quyền hiện thực.

   Do đó, thực thể chính trị ngày nay tất yếu phải đưa vào những khoản luật nhân quyền, và trở thành định chế hóa hay pháp chế hóa của quốc gia. Nhất là, Đất Nước chúng ta càng đòi hỏi việc thực thi hóa trong thể chế chính trị, và phải áp dụng nó cho tất cả mọi công dân.Từ lúc nhân quyền được xem là một yếu tố tất yếu, thì ngưòi ta gọi là những quyền căn bản (droits fondamentaux, fundamentals laws).Nói cách khác, những nhân quyền và những quyền căn bản là giống nhau, song nhìn về một khía cạnh khác.Vì theo nguyên tắc luân lý, có nghĩa là những quy tắc được chứng minh bởi triết học mà người ta gọi là nhân quyền. Cũng chính những nhân quyền này được gọi là những quyền căn bản, bởi từ lúc các quyền này đuợc quy chế hóa cùng pháp chế hóa và được tôn trọng, thực hành trong nhiều cộng đồng chính trị, trong nhiều quốc gia hôm qua và ngày nay.

    Vì thế, đã là một cộng đồng chính trị, một quốc gia văn hiến, lẽ tất nhiên Nhà Nước nào cũng phải hướng về những quyền căn bản này, để đuợc gọi là Quốc Gia có luật lệ và tôn trọng hiến pháp. Bởi vậy, chúng ta có thể nói triết học chính trị (philosophie politique, political philosophy) yêu cầu quốc gia có luật pháp và quyền luật và nhân quyền minh định.Cũng thế, bổn phận triết học và tôn giáo là can thiệp và ngăn ngừa các chủ nghĩa chuyên chế, độc tài, bạo chúa và cảnh vô chánh phủ. Chúng ta có thể so sánh các nước cộng sản độc tài chuyên chế, các nước quân phiệt rừng rú và các nước theo thể chế dân chủ tự do trong thế giới này, để thấy rõ các việc làm của họ.Cái điểm hệ trọng là các nước theo thể chế dân chủ tự do, thì thường thực thi và tôn trọng nhân quyền cùng dân quyền.Còn các nước cộng sản chuyên chế và quân phiệt rừng rú, thì luôn bóp chết và tiêu trừ hết các nhân quyền và dân quyền của người dân.

    Chúng ta thấy trong những thập niên vưa qua, nhất là những năm gần đây hơn, người ta nghĩ rằng các cuộc xung đột và chiến tranh về nền tảng chính trị cùng ý thức hệ, là cuộc xung đột, tranh chấp giữa cộng sản và tư bản, hay giữa sự tự do và chủ thuyết xã hội cộng sản chuyên chế. Và các cuộc xung đột, có khi chiến tranh, là việc tranh đấu với các tay độc tài khát máu, thể chế độc tài sắt thép, bạo chúa tàn ác.Lý do tranh đấu, là bởi vấn đề dân chủ và nhân quyền cũng như vấn đề công bằng xã hội (justice sociale, social justice).

    Vấn đề này ngay cả trong các xã hội tân tiến Âu Mỹ mà nhiều người xem như là mẫu mực lý tưởng, song chúng ta có thể nhận thấy vẫn có sự khiếm khuyết của nền tảng đạo đức và luân lý.Như Tối Cao Pháp Viện và Chánh Phủ của các nước này trong những thập niên qua đã ra đạo luật cho phép phá thai (avortement, abortion) dễ dàng.Từ đó nạn phá thai bừa bãi đã giết chết hằng trăm triệu thai nhi vô tội.Các viện khảo cứu thai nhi trên thế giới, ước tính rằng hằng năm trên thế giới có đến trên 50 triệu thai nhi chết tức tưởi.Riêng Việt Nam ta dưới chế độ phi nhân quyền của Hà Nội, thì nạn phá thai hằng năm lên đến cả triệu em, có những em chỉ 14 hay 15 tuổi. Một tội ác tấy trời, đã cướp đi quyền sống của các thai nhi còn nằm trong bụng mẹ, không thể tự vệ và lên tiếng phản kháng được.Chúng ta ai cũng đếu muốn sống và muốn được sống thọ, không muốn ai đụng đến mình, không muốn mình bị ai xúc phạm hay làm minh bị tổn thương, huống hố nói đến chuyện muốn giết chết mình.Thế thì nhân danh gì? Lấy cái quyền nào mà ban lệnh cho phá thai và ra đạo luật phá thai?Quyền sống là quyền tối thượng, là cái quyền thánh thiêng của các thai nhi được sống và được chào đời như chúng ta, như mọi người. Quyền sống là cái quyền đuợc nhìn thấy ánh sáng mặt trời và vũ trụ xinh dẹp cùng kỳ diệu của các thai nhi.Quyền sống là cái quyền bất khả xâm phạm của các thai nhi.Do thế, không một ai có quyền ban lệnh, cho phép, và tự cho mình cái quyền tự do phá thai.Dữ dằn như con cọp và sư tử nhưng chúng không giết con mình, không ăn thịt hổ con, sư tử con, lại cố sức bảo vệ cho con chúng. Nhưng con người lại đi giết hại con minh còn nằm trong bụng mẹ.Mọi rợ và thú tính hơn súc vật, là lũ mọi Trung Quốc ăn thịt  thai nhi.Thế đó, mới có các hội đoàn ý thức được việc tội ác tầy trời này, cũng như nghe được tiếng khóc âm thầm và uất nghẹn của các thai nhi trước khi dẫy chết trong đau đớn, nên họ mới cổ động và bênh vực chống phá thai đến cùng, anti-abortion campaign, compagne contre l’avortement.Nếu như ngày xưa mẹ của các ông Hồ Cẩm Đào, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng hay Ông Barack Obama mà phá thai, thì làm gì có các ông hiện hữu hôm nay làm đến chức cao quyền thế ?

    Do thế, khi chúng ta ý thức và nhận ra tầm quan trọng và những quan điểm của triết học luân lý (philosophie moral, moral philosophy) bàn về các chủ thuyết cộng sản chuyên chế cùng độc tài quân phiệt và vấn nạn nhân quyền cùng nhân phẩm. Đó là phận vụ đầu tiên của trật tự chính trị mà người ta có thể thử nghiệm vượt qua những cơn khủng hoảng trong các xã hội (thường thấy ở tuổi trẻ không có định hướng và lý tưởng chân thiện mỹ để dấn thân và phục vụ). Thực vậy, chúng ta có thể đòi hỏi chính đáng sự thực hiện hóa những quyền căn bản cốt yếu cho mỗi người dân Việt Nam, và cho toàn thể quốc gia Việt.

    Từ ý nghĩa này, một quốc gia thực sự đúng nghĩa để được gọi là dân chủ văn minh, tiến bộ, thì quốc gia ấy phải thực thi nghiêm chỉnh, hoàn hảo và duy trì bảo vệ những quyền căn bản này cho mọi công dân của mình. Hơn nữa, qua những hành động thực thi hóa nhân quyền và các quyền căn bản này, thì nhờ vào việc thực thi ấy mà trên lãnh vực chính trị quốc ngoại gây được một âm vang và tầm ảnh hưởng nhân tâm cho quốc gia mình.Nhờ qua đó, quốc gia mới mở được các cửa ngõ cho việc giao thương quốc tế trong nhiều lãnh vực văn hóa, thương mại, chính trị, kinh tế, khoa học kỹ thuật vv..

    Qủa một thể chế chính trị thể hiện nghiêm chỉnh những quyền căn bản cho mọi người dân, tất những người làm chính trị và cầm quyền phải quan tâm cùng lo lắng đến việc giúp đỡ và tạo những phương tiện, tạo các điêu kiện để nhân quyền được thực thi toàn hảo.Có nghĩa là Nhà Nước quan tâm đến các vấn đề giáo dục, nâng cao trình độ dân trí, tạo các điều kiện về kinh tế và xã hội. Đi vào thực tế, Chánh Phủ cần quan tâm đến chất xám của Quốc Gia, là tạo thêm thời gian đào tạo các chuyên viên cùng các sinh viên trong các nghành nghề khoa học kỹ thuật, kinh tế, y tế, khoa học nhân bản và nghệ thuật, nâng cao đời sống tiện nghi cho dân chúng, đặt lại vần đề quyền lợi trong các ngày nghỉ lễ và nghỉ hè, thời gian tự do, các phúc lợi và huê lợi của người dân , vần đề an sinh và bảo hiểm sức khỏe của người dân v.v. Đáng buốn và tủi hổ thay cho Đất Nước! Những điều chúng ta nói đây, hầu như tập đoàn tà quyền Hà Nội và cái Đảng gian phi của chúng chẳng lo nghĩ và chẳng quan tâm đến. Chúng chỉ lo tranh nhau cướp đoạt ruộng vườn, đất đai, tài sản của dân thì hơn người.Chúng ăn chận, ăn bớt các khoảng tiền viện trợ của các Nước bạn giúp cho Việt Nam xây dựng kinh tế và phát triển Đất Nước.Bằng chứng như vấn đề giáo dục, thì chúng cũng có bằng cấp gỉa, là bằng cấp mua bán.Cả cái bằng Thạc Sĩ và Tiến sĩ của chúng tự hào cũng là giả, toàn là bằng mua bán và chaỵ chọt, là bằng hối lộ và hăm dọa.Chủ tịch Nước, Tổng Bí Thư Đảng, Thủ Tướng, một câu tiếng Anh, Tiếng Pháp nói còn ấp a ấp úng như cà lăm. Nhiều cán bô cấp cao, nào khoe rằng hai ba bằng Tiến sĩ, Thạc sĩ, phó Tiến sĩ, thế nhưng một chữ tiếng Anh, tiếng Pháp cắn không ra.Vì vậy làm sao mà Đất Nước phát triển theo kịp đà tiến của nhân loại thời nay? Chúng chỉ tài ba, tháo vát tranh đua ăn hối lộ, thông minh chạy chọt tham nhũng thì hơn người và tài giỏi nhất thế giới. Tài giỏi ăn hối lộ và tham nhũng đến được đoạt giải “quán quân” của dân Nhật, chánh phủ Nhật Bổn và các nhà báo của họ phát cho cái bằng “sơn son mạ vàng” với ba chữ khắc đậm nét : “đồ giòi bọ” .

  Không biết tập đoàn tà quyền Hà Nội và cái Đảng gian phi Việt gian của chúng hãnh diện và “nở mày nở mặt” vênh váo ra sao với quần chúng và thiên hạ nhỉ? Khi chánh phủ Nhật cấp cho chúng cái mảnh bằng “tiến sĩ giòi bọ”, nhờ xuất chúng về tài phát minh ăn hối lộ và tham nhũng số một của thế giới này. Riêng chúng tôi, những người Việt quốc gia, thì cảm thấy đau không thể tả! Đau như người ta cắt xé tim gan mình vì câu nói có tính cách nhục mạ công khai này trên báo chí, và tầm ảnh hưởng lời nói đò lan rộng trên thương trường quốc tế.Thực như ông bà ta nói “bút sa thì gà chết”.Do đó Chúng tôi xin phân tích ý nghĩa của ba chữ này “đồ giòi bọ”, mà dân Nhật và chánh phủ Nhật Bổn muốn ám chỉ sự khinh bỉ của họ bên trong ba từ ngắn gọn này.Tại sao họ nặng lời với tập đoàn chuyên quyền Hà Nội và cái Đảng gian phi của chúng như thế?Họ bất chấp một thứ ngôn ngữ lịch thiệp của ngoại giao có tính cách quốc tế, để thẳng thừng mắng vào mặt những “đỉnh tối trí tuệ” đồ đệ ông Hồ Chí Minh như vậy? Lý rằng Chánh phủ Nhật đã quá am hiểu cái lối “lật lòng, gian xảo, lừa bịp, lường gạt, ăn cướp, ăn giựt, vu khống, du côn, thảo khấu, khủng bố” của chế độ Hà Nội.Chúng không hẳn hành động như thế với dân Việt mà cả các Nuớc bạn, trong đó có Nhật Bổn là nạn nhân của chế độ Hà Nội. Đúng rằng Hà Nội chỉ giỏi cướp đoạt, ăn hối lộ, tham nhũng, ăn cướp của dân, của thiên hạ …Vì thế, dân Nhật và chánh phủ Nhật cho rằng  nhà cầm quyền Hà Nội là loại ăn bẩn nhất thiên hạ.Đã sống bẩn và ăn bẩn như thế thì chỉ có loại giòi bọ.Vì chúng sống và kiếm ăn ở nơi các đống phân, bất kể là phân nào, phân trâu bò, gà vịt, hay là nhà xí, cầu tiêu. Mấy chữ ngắn gọn “đồ giòi bọ” đã nói lên bản chất của những tên Việt gian cộng sản.Nói đúng cái cá tính ăn bẩn, sống bẩn của cái tập đoàn chuyên quyền Hà Nội và cái Đảng gian phi của chúng. Mấy chữ ngắn gọn chúng bay là “đồ giòi bọ” như môt thông điệp nhắn gửi các người dân Việt Nam còn nỗi đau của Quốc  Sỉ và Quốc Thể, còn tự trọng, và các bạn quốc tế còn chơi trò “đu giây” với loại “giòi bọ” này, thì nên xa tránh chúng hay hơn là tiêu trừ chúng đi. Bởi để cho loại “giòi bọ” này sống chỉ mất vệ sinh, và có thể phát sinh những bệnh “dịch” chết người.Tốt hơn và vệ sinh hơn cả, là phải diệt trừ cái loại “giòi bọ” sống bẩn, ăn bẩn này như người dân diệt dịch “cúm gà” hầu thiên hạ khỏi lây bệnh va được sống an lành

    Như chúng tôi đã nói các vi phạm nhân quyền cũng như các tội ác của tập đoàn tà quyền Hà Nội đối với dân Việt, và các hành động làm mất Quốc Thể và Quốc Sỉ đối với Dân Tộc. Cũng như với bao nhiêu hành động sai trái vô luân, phi đạo đức và vô nhân bản của chúng đã làm cho Đất Nước trở nên nghèo đói, ngu dốt, bất công, tham nhũng, hối lộ.Vì các điêu chúng làm này thành một tình trạng kiệt quệ quốc gia cũng như làm giảm bớt tài năng làm việc và xây dựng cho quốc gia thăng hoá. Do thế, chúng tôi xin các nhà làm chính trị, các nhà tranh đấu cho nhân quyền, cùng các vị lãnh đạo các tôn giáo phải biết tranh đấu để tiêu trừ, loại bỏ hay tìm cách tiêu diệt những cản trở này mới có thể thực thi hóa nhân quyền cùng các quyền căn bản hầu cho quốc gia mới thăng tiến, có thể cất cánh bay cao được.Vì thế, vấn đề luật pháp cũng như quyền lợi của người dân, thì Nhà Nước phải có trách nhiệm, có bổn phận bảo đảm cho người dân có những điều kiện thông thường nói trên, để người dân có thể tạo được một đời sống sung túc, bình an, và trổ nở những năng tính của mình cùng cảm thấy đuợc đời sống hạnh phúc.

    Qủa thực khi người dân tạo được những hoa trái hạnh phúc cho mình tất đẹp biết bao! Có nghĩa từ sự đào tạo và thiết tạo cho đến việc các thể chế chính trị-xã hội cùng nhau tôn trọng dân chúng – Như thế lý do thực hiện các quyền luật xã hội là nhiệm vụ toàn diện của các cộng đồng chính trị cùng nhà cầm quyền, nó tự đòi hỏi mình phải có công tâm và công minh. Điều này cho chúng ta suy ra về sự phát triển của các quốc gia tân thời, các quốc gia có hiến pháp và luật pháp trên đà canh tân, thì không thể có cảnh làm chính trị, nhà cầm quyền mà thường vi phạm luật pháp, chúng ta gọi là công lý của pháp luật (chỉ có tập đoàn giòi bọ của tà quyền Hà Nôi mới thường vi phạm luật pháp như cơm bữa).Vì bổn phận  của người cầm quyền và lãnh đạo quốc gia, là thực thi chính trị một cách công minh theo công tâm.Bởi thế, chúng ta biết rằng những quyền lợi xã hội của người dân đã trở nên một phần toàn diện trong lãnh vực cầm quyền chính trị.    

(còn tiếp)

Nam Giao Lê Thiện Bình
Tác giả gửi trực tiếp cho Lương Tâm Công Giáo Việt Nam

0 nhận xét:

Đăng nhận xét