Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2013

Ls. Hà Huy Sơn: Tòa án tối cao nên hủy án sơ thẩm và đình chỉ vụ án đối với Nguyễn Phương Uyên



Hà Nội – Tối ngày 27.06.2013, bà Nguyễn Thị Nhung, mẹ của nữ sinh Nguyễn Phương Uyên xác nhận đã được luật sư Hà Huy Sơn, người bào chữa cho Nguyễn Phương Uyên tại phiên tòa hình sự sơ thẩm do Tòa án nhân dân tỉnh Long An xét xử ngày 16.05.2013 tại thành phố Tân An vụ án Đinh Nguyên Kha “Tội tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” theo điều 88, Bộ luật hình sự, đã gởi văn thư đến Chánh tòa phúc thẩm tại Tp.Hồ Chí Minh Tòa án nhân dân tối cao để trình bày về nội dung kháng cáo của Nguyễn Phương Uyên đối với bản án HSST. Sau khi phân tích tính phi pháp của phiên tòa sơ thẩm và bản án, đồng thời tái khẳng định tình trạng vô tội của thân chủ, luật sư Sơn đã đề nghị Tòa phúc thẩm tại thành phố Hồ Chí Minh Tòa án nhân dân tối cao xem xét tuyên hủy bản án sơ thẩm và đình chỉ vụ án đối với Nguyễn Phương Uyên.
VRNs xin gởi đến quý vị toàn văn văn thư này.

———–
Kính gửi: Chánh tòa phúc thẩm tại Tp.Hồ Chí Minh Tòa án nhân dân tối cao
Về nội dung kháng cáo của Nguyễn Phương Uyên đối với bản án HSST

Tôi Hà Huy Sơn, luật sư Công ty Luật TNHH Hà Sơn là người bào chữa cho Nguyễn Phương Uyên tại phiên tòa hình sự sơ thẩm do Tòa án nhân dân tỉnh Long An xét xử ngày 16/05/2013 tại thành phố Tân An vụ án Đinh Nguyên Kha “Tội tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” theo điều 88, Bộ luật hình sự. Ngày 24/06/2013, tôi nhận được Bản án số 37/2013/HSST ngày 16/05/2013 của Tòa án nhân dân tỉnh Long An (cấp sơ thẩm) và Thông báo “Về việc kháng cáo” ngày 17/06/2013 của Tòa án nhân dân tỉnh Long An. Căn cứ khoản 2 điều 236 Bộ luật tố tụng hình sự 2003, tôi xin nêu ý kiến của mình về nội dung kháng cáo của Nguyễn Phương Uyên đối với bản án như sau:
Tôi hoàn toàn đồng ý với Nguyễn Phương Uyên việc kháng cáo Bản án số 37/2013/HSST ngày 16/05/2013 của Tòa án nhân dân tỉnh Long An cho rằng mình không phạm tội.
Bản án số 37/2013/HSST có những vi phạm nghiêm trọng về pháp luật:
2.1.  Trái với mục đích của Pháp luật hình sự được ghi tại Lời nói đầu, Bộ luật hình sự năm 1999, sửa đổi, bổ sung năm 2009, trích:
 “Pháp luật hình sự là một trong những công cụ sắc bén, hữu hiệu để đấu tranh phòng ngừa và chống tội phạm, góp phần đắc lực vào việc bảo vệ độc lập, chủ quyền, thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc Việt Nam xã hội chủ nghĩa,”
2.2. Căn cứ vào hồ sơ vụ án và diễn biễn tại phiên tòa, không có một chứng nào được đưa ra xem xét để buộc tội Nguyễn Phương Uyên có hành vi chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.
2.3. Hành vi của Nguyễn Phương Uyên phản đối Trung Quốc đang xâm lược Tổ quốc Việt Nam và phản đối những cá nhân, tổ chức phải chịu trách nhiệm về thực trạng của đất nước là quyền của công dân được điều 77 Hiến pháp 1992, quy định: “Bảo vệ Tổ quốc là nghĩa vụ thiêng liêng và quyền cao quý của công dân.”;điều 53 Hiến pháp 1992, quy định: “Công dân có quyền tham gia quản lý Nhà nước và xã hội, tham gia thảo luận các vấn đề chung của cả nước…” đây không phải là một tội. Những hành vi của Nguyễn Phương Uyên không thuộc nội hàm của điều 88 Bộ luật hình sự. Bản án sơ thẩm xử phạt Nguyễn Phương Uyên 06 năm tù và 03 năm quản chế theo điểm c khoản 1 điều 88, điều 92 Bộ luật hình sự là vi phạm điều 2 Bộ luật hình sự, quy định:
 “Chỉ người nào phạm một tội đã được Bộ luật hình sự quy định mới phải chịu trách nhiệm hình sự.”
2.4. Bản án sơ thẩm cho rằng đây là vụ án “đồng phạm có tổ chức”, vai trò của Đinh Nguyên Kha là “người thực hành” và Nguyễn Phương Uyên là “người giúp sức tích cực”. Nhưng “người tổ chức” là Nguyễn Thiện Thành thì không bị bắt, không có lời khai, không có đối chất với các bị cáo và những người làm chứng… hay nói cách khác không có chứng cứ khách quan khẳng định Nguyễn Thiện Thành là “người tổ chức” nên không thể cáo buộc Đinh Nguyên Kha là người thực hành và Nguyễn Phương Uyên là người giúp sức, tích cực cho ai?
2.5. Các dấu hiệu của “đồng phạm” của vụ án:
Mặt khách quan:
Uyên chỉ tham gia cùng với Kha một lần duy nhất giải tờ rơi tại cầu vượt An Sương xã Bà Điểm, huyện Hóc Môn, Tp.Hồ Chí Minh. Uyên không biết gì về nội dung tờ rơi và không chịu trách nhiệm về số lượng tờ rơi. Nói cách khác Uyên không biết đến hậu quả (nếu có) của việc rải tờ rơi đến mức độ nào.
Mặt chủ quan: Lỗi, động cơ, mục đích
+ Về lỗi cố ý: Uyên và Kha không có nhận thức chung về hậu quả (nếu có) về việc rải tờ rơi như phân tích ở trên (mặt khách quan) và tất nhiên mong muốn không thể giống nhau. Về mặt ý thức, ý chí của Uyên và Kha khác nhau nên không thể gọi là đồng phạm.
+ Động cơ, mục đích: Uyên và Kha đều không có động cơ, mục đích chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam nên không thể gọi là đồng phạm.
Uyên không có giúp đỡ về vật chất hay tinh thần gì đối với Kha. Tiền là do Kha nhờ đổi, xe mô tô là của Kha chở Uyên đi. Uyên và Kha cùng tham gia việc rải tờ rơi, không có bàn bạc, không có phân công chặt chẽ chỉ là hành vi kết hợp giản đơn. Bản án sơ thẩm xác định đây là vụ án phạm tội có tổ chức là không đúng với khoản 3 điều 20 Bộ luật hình sự, quy định:
“Phạm tội có tổ chức là hình thức đồng phạm có sự câu kết chặt chẽ giữa những người cùng thực hiện tội phạm.”
2.6. Việc rải tờ rơi xảy ra trên địa bàn Tp.Hồ Chí Minh được Tòa án nhân dân tỉnh Long An xác định đây là vụ án phạm tội có tổ chức là tự mâu thuẫn với khoản 4 điều 110 “thẩm quyền điều tra” và khoản 1 điều 171 “Thẩm quyền theo lãnh thổ” Bộ luật tố tụng hình sự.
Tôi đề nghị Tòa phúc thẩm tại thành phố Hồ Chí Minh Tòa án nhân dân tối cao xem xét tuyên hủy bản án sơ thẩm và đình chỉ vụ án đối với Nguyễn Phương Uyên./.
Người bào chữa giai đoạn sơ thẩm
Luật sư Hà Huy Sơn
Nguồn: VRNs

0 nhận xét:

Đăng nhận xét