LTCGVN (11.10.2012)
Tất cả nến trong phòng đều sáng.
Ngay đến những mẩu nến nằm trong góc kẹt, bụi bám đầy, cũng lăn ra giữa phòng
cười thật tươi với ngọn lửa hồng mịn màng.
Họ nhà nến thì thầm với nhau:
- Chúng ta sẽ rực rỡ, vui chơi cho
đến giọt sáp cuối cùng.
Ang Đèn Ống, vật máy móc và có vẻ
ích kỷ nhất, cố gắng góp một chút ánh sáng trắng mờ. Nhưng anh ta chỉ tạo nổi
vệt sáng màu ngà trên trần.
Cụ Sách bảo:
- Như thế lại hay, căn phòng hôm nay
chỉ cần một thứ ánh sáng ấm cúng và một bầu không khí trang trọng.
Hàng ngàn sợi dây nhỏ, kết bằng giấy
bóng đủ mầu, chăng kín tường và rủ xuống, lung linh tha thướt như mưa nhẹ trong
một bầu trời còn gió, còn sót nhiều tia nắng bâng khuâng vàng.
Giấy màu vây quanh từng ngọn nến
xoay tròn, đùa nghịch một cách kỷ luật như đoàn Hướng đạo sinh xoay quanh lửa
trại. Chúng in màu trên tường pha trộn vào nhau, biến đổi vô cùng tựa lòng kính
vạn hoa.
Chú quay Sừng nôn nao vì sắc màu,
chú không thể nằm yên. Chú xoay tít chạy quanh nhà, chân đinh của chú sáng
loáng. Thân Sừng óng ánh. Bông Hoa phê bình:
- Chú giống hệt một viên kim cương
khổng lồ.
Chú va vào chân ghế, dội ra, chú
chạm nhẹ vào chân bàn, giả vờ lảo đảo. Chú chạy vụt vào gầm tủ, rồi vòng ra,
đuổi theo chị Bóng bay.
Bác Đinh già nhận xét:
- Lúc này Quay Sừng đang đóng vai
một viên kim cương say rượu.
Chị Rèm cửa mỏng manh thướt tha
giăng mình đầy khung cửa sổ và cất lời cáo lỗi:
- Xin bác Gió đừng giận, xin ánh
trăng đừng buồn nhé ! Bữa nay chúng tôi tổ chức lễ, trong phạm vi thân mật.
Mong quí vị trở lại đêm mai.
Rèm cửa biết dư rằng Nến không ưa
Trăng. Họ nhà nến vẫn chê ánh trăng nhạt mờ, ngoài tính cách trang trí không
còn dùng được vào việc gì. Bác Gió thì làm hại sức khoẻ nến. Tốt hơn hết Rèm
cửa chặn họ lại ở ngoài khung cửa sổ.
Tuy nhiên thỉnh thoảng có chút gió
tò mò, đẩy nhẹ chị Rèm, lọt vào phòng. Họ hàng nhà nến xôn xao, hàng ngàn sợi
dây màu uốn mình, bốn phía tường như có hàng ngàn bông hoa muôn sắc lướt qua.
Cụ Sách trầm tư xét lại những dòng
chữ trong lòng mình, cụ muốn tìm những câu chúc tụng văn hoa bay bướm nhất.
Chiếc xe hoả móp đầu, năm chiếc xe
hơi nhựa nối đuôi nhau chạy khắp phòng. Chú con Quay vui đùa hỏi:
- Các bạn đi đâu cho tôi quá giang
với ?
Đoàn xe đáp:
- Rất tiếc chúng tôi thuộc loại xe
chuyên chở nhẹ. Xe chở đầy ắp niềm vui rồi. Chú con Quay cảm phiền nhé.
Anh Chổi lông gà, suốt đêm trước lo
quét bụi cho mọi vật trong phòng bây giờ mệt còn ngủ say. Nhưng anh đã cẩn thận
căn dặn Giỏ rác:
- Nhớ đánh thức tôi vào lúc nửa đêm
nghe.
Giỏ rác cố thu mình vào góc phòng
với những vật đã bị loại ra khỏi cuộc đời.
Chị Tranh vô cùng kiêu hãnh. Trong ánh sáng muôn màu
chị được mặc cái áo mới chắc chưa từng có trên thế gian. Khung cảnh cánh đồng
nơi chị màu xanh nhạt đổi qua màu tím sậm rồi màu vàng, màu hồng, màu ngọc
thạch… Đôi lúc những màu ấy chen lấn xô đẩy nhau. Chị Tranh tưởng rằng mình vừa
được ban chiếc áo thần của một bà tiên tính tình bất nhất, chỉ thích đổi thay.
Cây đàn nằm trên góc tủ so lại dây.
Chàng sẽ dành cho đêm nay một tấu khúc tuyệt diệu, một tấu khúc vui tươi, hân
hoan không thua gì những nụ cười của họ hàng nhà nến.
Suốt từ tối tới giờ ông Bàn, vật khó
tính nhất trong phòng, không càu nhàu một tiếng. Chỉ thỉnh thoảng ông nhắc khẽ
bình hoa:
- Này ! Nhớ giữ cho bông hồng thật
tươi đấy. Đêm nay là đêm trọng đại.
Chỉ có bé Đinh ốc chẳng hiểu gì,
đang thắc mắc. Bác Đinh già phải giải thích:
- Đêm nay mọi vật tổ chức mừng thọ
ông Cung tên.
Biết bao thế hệ lịch, những vật có
đời sống kéo dài đúng một năm trời đã qua đi, ông Cung tên vẫn vững bền khoẻ
mạnh. Thân thể ông thuộc loại gỗ quí. Da ông đen bóng như sừng, thời gian không
tạo một nổi vết nứt. Ông nói:
- Ngay lúc này
ném tôi ra giữa trận tiền, tôi vẫn có thể chiến đấu mạnh mẽ như một trăm năm
trước.
Mọi vật mừng thọ ông, mừng vị anh
hùng đã chống cự bền bỉ với kẻ thù nguy hiểm, lạnh lùng nhất: thời gian.
Khi bác Đồng hồ điểm lên mười hai
tiếng đều đặn trong veo, cụ Sách đại diện cả phòng cất lời chúc tụng. Anh Chổi
lông gà được đánh thức giật mình, tung cả bụi lên, nhưng những hạt bụi cũng óng
ánh muôn màu.
Ông Bàn tiếp lời cụ Sách:
- Đáng lẽ tôi phải giữ mặt thật sạch
sẽ để mừng thọ ông Cung tên. Nhưng ông biết đấy, lũ ranh con ở nhờ trên mặt tôi
không bao giờ giữ vệ sinh chung. Vác bộ mặt nhem nhuốc này ra mừng ông, thật
tôi xấu hổ quá. Tôi có bông hồng nhỏ còn tươi, xin tặng ông. Mong ông không từ
chối món quà tầm thường của lão già thô lỗ này.
Nhà quí phái Cung tên vô cùng cảm
kích.
Ông hiểu rằng quà tặng ông không
phải riêng có lời chúc tụng của cụ Sách, bông hồng tươi của ông Bàn. Tất cả
những sắc màu rực rỡ, hân hoan của mọi vật trong phòng đều dành riêng cho ông.
Ông Bàn khỏi cần bày đặt tặng hoa. Một ngày không càu nhàu, lại chịu khó giữ
khuôn mặt thật sạch sẽ của ông cũng là một món quà vô giá, khiến ông Cung tên
có thể kiêu hãnh.
Ông Cung tên cám ơn mọi vật, ông
ngập ngừng nói rằng không biết kể sao cho hết lòng mến thương tất cả. Ông đã
sống quá lâu, đã thấy hàng trăm thế hệ lịch từ tường rơi xuống, nhưng ông không
mệt mỏi, ông còn muốn sống lâu nữa vì mọi vật cũng thương mến ông…
Tất cả những ngọn nến trong phòng
rực sáng thêm. Anh Đèn ống reo lách tách. Chiếc xe lửa và mấy cái xe hơi nhựa,
đoàn xe chuyên chở niềm vui, tăng tốc độ. Chú quay Sừng vướng chân vào sợi chỉ
buộc chị Bóng bay. Chú ngã chúi vào góc nhà. Nhưng chú vùng dậy ngay, đuổi theo
mấy chiếc xe hơi. Chú vẫn giống một viên kim cương lóng lánh.
Cây đàn bắt đầu tham dự cuộc vui.
Chàng nghệ sĩ ồn ào nhất phòng này tung ra hàng ngàn nốt nhạc nhỏ xíu. Chúng ca
hát, bay tung tăng khắp phòng, chúng lướt qua những ngọn nến, khiến tất cả
những ngọn lửa trong phòng đổi từ màu da cam sang màu vàng rực. Những nốt nhạc
rơi xuống như trận mưa mà tất cả những giọt nước đều hồng.
Gió tò mò, chịu không nổi, xô nhẹ
chị Rèm, tràn vào. Những sợi tơ giấy đủ màu uốn mình xao xác. Gió bắt cóc hàng
trăm nốt nhạc, đẩy ra ngoài khung cửa sổ, bay vút lên cao.
Bông Hồng trong bình nở tung, một
bông hồng lạ kỳ, đổi màu theo từng cơn xao động của dây giấy bóng và ánh nến.
Chị Bóng bay lăn vào gầm tủ thủ thỉ
với bác Đinh già:
- Tôi đã từng dự những cuộc lễ lớn.
Họ hàng nhà tôi biết bao kẻ đã được bay cùng hàng ngàn con chim câu trên một
nơi người đông như biển. Nhưng tôi chưa từng thấy có cuộc mừng lễ nào vui tươi
như đêm nay.
Khi chàng đàn trình diễn, ông Cung
nói:
- Quí vị làm tôi nhớ tới cái đêm
mình tổ chức lễ tiễn đưa mấy cháu nhỏ nhà tôi lên đường. Cũng căn phòng này…
Cụ Sách biết ngay là ông Cung nhắc
tới đêm những cậu tên trưởng thành.
Cụ Sách nói:
- Hồi ấy, căn phòng này còn hẹp hơn,
bốn phía là vách ván không phải tường gạch.
Ông Cung tên hỏi:
- Khi đó ông Bàn về đây chưa nhỉ ?
Ông Bàn đáp:
- Rồi! hồi ấy tôi trẻ măng, da dẻ
nâu sẫm, nhẵn bóng chứ đâu có như bây giờ, mặt đầy sẹo ngang dọc, lem luốc.
Để các vật trẻ
trung trong phòng hiểu rõ về kỷ niệm mình vừa nhắc tới. Ông Cung tên bắt đầu
kể:
Ông Cung có năm con. Đêm ấy cả năm
cậu Tên đều đến tuổi trưởng thành nghĩa là được bay đi khắp bốn phương trời.
Mũi tên nhọn hoắt, thân tên thẳng
tắp, cả năm đều đã đủ điều kiện để làm nhiệm vụ giang hồ.
Vì mến ông Cung, các vật trong phòng
tổ chức lễ tiễn đưa thật long trọng. Vả lại đây cũng là dịp các cậu Tên vĩnh
biệt tất cả để sống một đời sống khác hẳn, họ hoàn tất cái sứ mạng đầy ý nghĩa
họ mang từ lúc chào đời.
Tình cờ, đêm lễ
mừng trưởng thành của năm cậu gần ngày Trung Thu nên trong phòng có đủ loại
đèn. Tất cả những ngọn nến đều tìm được nơi trú ngụ đầy màu sắc cả căn phòng
cũng sáng muôn màu.
Cụ Sách đọc một bài thơ giã từ, lời
lẽ ngậm ngùi, quyến luyến nhưng rất hào hùng. Các chú đèn con Cá, đèn Thiềm
thừ, đèn con Thỏ chia nhau đứng ở các góc phòng. Bác đèn ông Sao đứng chính
giữa, nơi các màu sắc trộn lẫn với nhau. Ông Bàn cho phép chú Ngăn kéo hé ra
một chút để tất cả những vật trong lòng chú được dự lễ.
Anh Diều giấy nói:
- Chà! mấy cậu Tên sẽ bay cao lắm
đấy nhé. Tôi phải có hai cuộn chỉ mới bay cao bằng các cậu.
Cậu Tên anh cả khiêm tốn:
- Nếu chúng em bay cao xa được là
cũng nhờ sức của cha em.
Cụ Sách nói:
- Đúng vậy, ông Cung còn mạnh lắm.
Ông sẽ đẩy các cháu bay xa không thua bất cứ một mũi tên nào.
Ông Cung vội nói:
- Quí vị có lòng thương nói vậy chứ
thật ra hồi này chúng tôi cũng sa sút lắm.
Cậu Tên anh cả rất điềm đạm, bình
tĩnh, trái lại cậu hai cậu ba thì nôn nao lắm, cả hai nói nhỏ với nhau, chỉ
mong những nghi lễ rườm rà sớm chấm dứt để chúng được lên đường. Chúng đã nghe
tiếng gọi của thinh không.
Đúng giờ mấy cậu
Tên khởi hành, bên ngoài khung cửa sổ rộng mời mưa lất phất. Cụ Sách tỏ ý lo
lắng:
- Thời tiết xấu, hay chúng ta dời
chuyến bay của các cậu Tên lại.
Bác Ô đen trấn an:
- Không sao, mưa nhỏ mà. Bay nhanh
như các cậu ấy thì không thể nào ướt được.
Anh Diều giấy vẫn ngần ngại:
- Trời gió to không ?
Chị Rèm cửa đáp:
- Gió rất nhẹ.
Ông Cung cảm ơn sự lo lắng của mọi
vật, nhưng cho biết tên bay bất kể thời tiết. Tên bay trong nắng gay gắt hoặc
trong giông bão. Chuyến bay càng cam go thì đời của Tên càng có ý nghĩa.
Cậu anh cả, thay mặt các em, hỏi ông Cung câu cuối
cùng:
- Thưa cha ! Cha còn dạy chúng con
điều chi nữa không ?
Ông Cung nghiêm trang:
- Cha chỉ có một lời khuyên, cha
nhắc lại: Phải kiêu hãnh và bay cho thật thẳng.
Mũi tên đầu phóng đi như một lằn
chớp.
Mọi vật quá chú ý vào đường bay của
từng mũi tên đến nỗi, sau khi mũi thứ tư lên đường, mới khám phá ra mũi tên thứ
năm; cậu Út đã trốn đâu mất tiêu.
Ông Cung hiểu ngay chuyện gì đã xảy
ra, ông cố cứu vãn bằng cách nói nhẹ nhàng:
- Thằng Út đâu rồi ? Sửa soạn chậm
quá vậy ?
Mọi vật im phăng phắc chờ đợi. Không
có tiếng trả lời. Ông Cung sẵng giọng:
- Út !
Vốn là một nhà quý phái, ông Cung
luôn luôn tỏ ra điềm đạm bình tĩnh. Khi giọng ông gay gắt như thế là ông đã
giận lắm.
Tất cả đèn trong phòng rực sáng thêm
một lần để tìm kiếm. Bỗng có tiếng cậu Út càu nhàu:
- Con muốn ở nhà, con chẳng đi đâu
hết.
Hoá ra cậu Út trốn dưới gầm ông Tủ.
Ông Cung lịm
đi, không nói gì. Ông giận quá và có lẽ hơi xấu hổ với mọi vật vì tình trạng
bất ngờ này.
Anh Diều giấy nói nhỏ:
- Cậu làm vậy cha cậu sẽ buồn lòng
lắm.
Cậu Út nói to:
- Cha tôi giận, tôi chịu. Nhưng tôi
không đi đâu hết, tôi ở trong phòng này quen rồi. Bây giờ phải bỏ đi, tôi chịu
không nổi.
Ông Bàn lên tiếng:
- Các anh của cậu đi cả rồi đấy.
- Mấy anh ấy khoái giang hồ. Tôi
khác, tôi nhất định không đi đâu hết. Tại sao ông Bàn, ông Tủ, anh Diều được ở
đây mãi mãi ? Như cái bọn Giầy Dép, bác Ô đen thì ra đi rồi cũng lại trở về ?
Tại sao tôi phải bỏ nơi này ?
Ông Bàn nói:
- Tại vì chú thuộc loài Tên. Nếu
chôn chân vĩnh viễn ở đây thì chú có bốn cẳng nặng chịch như bọn Bàn chúng tôi,
chớ đầu chú nhọn hoắt làm chi.
Cụ Sách cũng nghiêm khắc:
- Còn một lý do nữa: chú sanh ra là
con của ông Cung. Đừng để mọi vật nghĩ rằng chú không xứng đáng được có một ông
cha như thế.
Cậu Út lặng thinh. Ông Cung vẫn chưa
chịu nói gì.
Bông Hoa giầu tình cảm, rất hiểu nỗi
khổ của cậu Út, hoa ngậm ngùi héo mất một cành.
Một lát sau, cậu Út nói nhỏ như một
tiếng thở dài:
- Nhà chỉ có năm anh em tôi, chúng
tôi bỏ đi cả, cha tôi sẽ buồn và cô đơn.
Cụ Sách nói:
- Nếu cậu nhất định không đi, làm
buổi lễ tiễn hành, làm chính cuộc đời cậu mất hết ý nghĩa, cha cậu sẽ đau khổ
gấp ngàn lần.
Ngoài khung cửa mưa đã tạnh. Một
chút ánh trăng tò mò nhìn vào phòng, cậu Út nói:
- Xin quí vị tha lỗi cho, thật tôi
làm phiền quí vị quá.
Cậu trở lại với ông Cung, ngoan
ngoãn đặt mình trong vị trí khởi hành.
- Con xin lỗi
cha. Con thương mến căn phòng này và con cũng sợ năm anh em con đi hết thì cha
cô đơn.
Mọi vật trong phòng rực rỡ, vui tươi
trở lại, tất cả đã tha thứ cho cậu Út. Ông Cung vẫn lặng thinh, nhưng sự im
tiếng của ông không cò vì buồn giận.
Khi cậu Út hướng cái mũi nhọn lên
trời cao ngoài khung cửa sổ, ông Cung mới nói:
- Nhớ kiêu hãnh
và bay cho thật thẳng. Đừng bao giờ để mọi vật lầm tưởng con là một mũi tên
mềm.
Cậu Út cũng phòng vụt đi như một lằn
chớp.
Bấy giờ ông Cung mới ngậm ngùi nói:
- Xin quí vị tha lỗi cho thằng cháu
Út, nó giầu tình cảm quá. Nó nói cũng không sai. Quả thực, năm anh em nó đi hết
tôi cô đơn và buồn, nhưng hạnh phúc của chúng nó là quan trọng.
Đúng như lời ông
Cung nói. Khi đó, cậu Út đang hưởng cái sung sướng tuyệt vời của một mũi tên
bay.
Những đám mây kéo nhau về phía chân
trời, trăng vằng vặc, đầy ấp thinh không bao la. Cậu lên cao, lên cao hoài, cậu
hân hoan reo một tiếng thật dài. Giữa cõi mênh mông, cậu kiêu hãnh, ngất ngây
với đường bay xuyên gió.
Nhà văn LÊ TẤT ĐIỀU
Theo EPHATA số 530
0 nhận xét:
Đăng nhận xét