LTCGVN (13.10.2012)
Từ ngàn xưa, khi người phụ nữ còn bị xem là công dân hạng hai trong xã hội, bởi quan niệm trọng nam, khinh nữ, người phụ nữ chưa được tham gia vào các công việc như những đấng mày râu mà chỉ chủ yếu làm công việc nội trợ và sinh đẻ, thì mối quan hệ trong gia đình cũng được mặc nhận là mối quan hệ cộng sinh, vì dẫu công việc nội trợ là công việc không tên, và không hề tạo ra của cải cho gia đình, nhưng người ta vẫn thừa nhận là quan trọng để ổn định cuộc sống gia đình, nhất là vai trò của người phụ nữ trọng việc chăm sóc, nuôi dạy con cái nên người, để đức “lang quân” yên tâm mà làm công việc ngoài xã hội, do vậy mà sự đảm đang của người phụ nữ trong vai trò nội trợ không phải là không quan trọng đối với sự thành đạt, sự thăng tiến của chồng. Người ta đã nhìn nhận rằng: “Đằng sau sự thành đạt của người đàn ông, có bóng dáng của người phụ nữ”.
Gia đình vốn được xem là một xã hội thu nhỏ, cho nên cũng tương tự như mối quan hệ gia đình vậy, mối quan hệ xã hội, tức là mối quan hệ giữa các quan chức trong chính phủ, là những người không trực tiếp tạo ra của cải vật chất cho xã hội, dù không như những công nhân, nông dân những người trực tiếp sản xuất ra của cải vật chật cho xã hội, cũng được mặc nhận là mối quan hệ cộng sinh. Bởi dẫu không trực tiếp làm ra của cải vật chất như những nông dân, công nhân lao động chân tay, nhưng các viên chức chính phủ, các nhân sự ở các cơ quan hành chánh công quyền của nhà nước đóng một phần rất quan trọng trong việc tạo sự ổn định xã hội bằng cách hoạch định và thực thi các chính sách đối nội, đối ngoại, an ninh quốc phòng, an sinh xã hội, để những người lao động sản xuất có được một môi trường làm việc tốt nhất để tạo ra của cải vật chất cho xã hội.
Tuy nhiên, gần đây nhiều người đặt vấn đề xem xét lại mối quan hệ trong xã hội cộng sản Việt Nam hiện nay là mối quan hệ gì, cộng sinh hay ký sinh, bởi theo nhiều người thì hình thái xã hội Việt Nam đã hoàn toàn thay đổi từ sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, khi một thể chế chính trị mới, một nền cai trị đất nước mới được áp đặt vào xã hội, thì những mối quan hệ xã hội cũng đã dần thay đổi: Các lãnh đạo đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam, các quan chức nhà nước không còn duy trì mối quan hệ cộng sinh với xã hội, với tầng lớp lao động nữa, mà họ đã trở thành những loài ký sinh, sống bám hoàn toàn vào xã hội, vào nhân dân lao động.
Để xác nhận mối quan hệ mới trong xã hội Việt Nam đương đại, cũng như nhận đinh mới của nhân dân đối với quan chức nhà nước như vậy, tưởng cũng cần tìm hiểu thế nào là cộng sinh, thế nào là ký sinh.
Theo định nghĩa của các nhà sinh học thì cộng sinh là mối quan hệ hỗ trợ cần thiết và chặt chẽ giữa 2 hay nhiều loài trong đó các loài đều có lợi. Nghĩa là mỗi loài hay mỗi cá thể trong mối quan hệ này đều là đối tượng hưởng lợi từ mối quan hệ này, không có loài nào gây hại cho bất cứ loài hay cá thể nào trong quan hệ.
Còn ký sinh là sống bám, sống gửi vào những sinh vật khác và chiếm sinh chất của các sinh vật khác đang sống để tồn tại và phát triển. Trong quan hệ ký sinh thì vật chủ là những sinh vật, những cá thể bị ký sinh, tức là bị ký sinh trùng chiếm sinh chất, vật chủ là đối tượng bị thiệt hại, vật ký sinh là vật gây hai, ví dụ khi người bị nhiễm giun, sán ký sinh vào người hoặc các động vật khác là vật chủ, không chỉ tồn tại bằng cách hút máu hay các chất dinh dưỡng từ vật chủ mà còn gây hại cho vật chủ với nhiều loại tật bệnh nguy hiểm có dẫn đến tử vong.
Trong quan hệ giữa giới lãnh đạo đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam với quần chúng nhân dân lao động Việt Nam cũng có mối tương đồng về những họa hại mà lãnh đạo đảng và nhà nước, là những người không làm ra của cải vật chất, phải sống nhờ vào mồ hôi nước mắt của tầng lớp lao động trong xã hội, tạo ra cho quần chúng nhân dân Việt Nam là tầng lớp đã nuôi sống họ bằng mồ hôi nước mắt và có khi là cả sinh mạng của mình.
Những người lãnh đạo đất nước không chỉ sống nhờ vào nguồn lương thực thực phẩm do nông dân, công nhân tạo ra, mà nhà cửa, xe cộ và những nhu cầu xa xỉ khác của cuộc sống họ cũng được cung cấp từ nguồn thuế đánh vào từng đầu công nhân và nông dân. Lãnh đạo đảng và nhà nước sống trong các biệt thự sang trọng với đầy đủ trang thiết bị gia dụng cao cấp đắc tiền. Họ đi lại bằng các loại xe hơi đắc tiền, mỗi bữa tiệc tùng của họ có thể lên đến hàng trăm triệu đồng, với những con cua Hoàng Đế giá 10.000.000 đồng mỗi con, mỗi con tôm hùm giá 2.000.000 đồng mỗi con, về lý thuyết đó là tiền ngân sách để tiếp khách, nhưng trên thực tế tiền ngân sách cũng đến từ nguồn thuế thu từ trong dân, để vừa trả lương thưởng, bổng lộc cho quan chức chính phủ để họ xây nhà mua xe và ăn nhậu nhưng đối lại, lãnh đạo đảng và nhà nước có mang đến nguồn lợi ích nào cho dân chúng theo quan hệ cộng sinh hay không?
Có thể nói rằng vụ đấu tố trong cải cách ruộng đất ở miền bắc Việt Nam từ năm 1953 đến năm 1956 là lần đầu tiên những kẻ sống nhờ sinh chất của vật chủ mang họa hại đến cho vật chủ kể từ khi những người cộng sản lên nắm chính quyền với có số 172.008 bị quy thành địa chủ phú nông, bị tịch thu hết gia sản, với 15.000 người bị hành quyết tại chổ, số còn lại bị giam hãm cho chết đói, hoặc bị đầy đi lao động khổ khai ở các trại cải tạo và cũng đã chết ở đó và gia đình vợ con của họ cũng tan nát do bị cô lập bị kỳ thị.
Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 với chính sách cải tạo công thương nghiệp tư doanh, với chiêu bài đem lại công bằng xã hội thông qua việc tôn vinh công nhân và nông dân, tiêu diệt tư sản, tiểu tư sản, hàng chục ngàn tư sản, tiểu tư sản là chủ sở hữu các nhà máy, công ty, xí nghiệp hay các hiệu buôn ở các đô thị miền Nam bị tập trung vào các trại cải tạo lao động để được đào tạo thành những con người mới XHCN, kết quả là hàng ngàn người đã vĩnh viễn nằm lại tại các trại cải tạo ở những vùng rừng núi bới bệnh tật, vì sương lam chướng khí, vì đói khát và vì bị tra tấn nhục hình, bên cạnh những người bị hành quyết trực tiếp vì bị kết tội bóc lột: Đây có thể xem là lần thứ hai lãnh đạo đảng và nhà nước, những con người sống nhờ nguồn lương thực của nhân dân đã tàn sát chính những người đã trực tiếp nuôi sống mình.
Chủ trương của đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam là tôn vinh giai cấp công nông là “thành phần nòng cốt của đảng tiên phong” nhưng thực tế có như vậy không khi đảng và nhà nước liên tục trấn cướp đất đai, ruộng vườn nhà cửa của nông dân để quy hoạch thành những khu đô thị cao cấp cho các doanh gia ngoại quốc thuê mướn, hay biến thành những sân gofl phục vụ những nhu cầu vui chơi giải trí cho các quan chức nhà nước, những việc đó đã tạo ra một thành phần mới trong xã hội là thành phần dân oan khiếu kiện vì mất cửa mất nhà mất đất đai vườn ruộng, và đây là cái bẫy đưa họ vào vòng lao lý, tù đày vì những phản kháng của họ trước hành vi cưỡng chiếm đất đai ruộng vườn của cơ quan nhà nước thường bị kết tội “chống người thi hành công vụ”. Điển hình nhất cho chính sách cưỡng chiếm đất đai và đàn áp nông dân là vụ việc ngày 05 tháng 01 năm 2012 khi hơn 100 công an, bộ đội được trang bị đầy đủ vũ khí các loại đã tấn công cưỡng chế gia đình nông dân Đoàn Văn Vươn để cướp đất, ao đầm mà gia đình anh Vươn đã đổ mồ hôi, nước mắt và máu để quai đê lấn biển suốt nhiều năm qua. Và chỉ một ngày sau thì cả cơ ngơi của gia đình nông dân Đoàn Văn Vươn chỉ còn lại một đóng gạch vụn, rồi 5 ngày sau đó, vào ngày 10 tháng1, bốn nông dân Đoàn Văn Quý (46 tuổi), Đoàn Văn Vươn (49 tuổi), Đoàn Văn Sịnh (55 tuổi) và Đoàn Văn Vệ (38 tuổi) bị khởi tố, bắt tạm giam về tội giết người. Phạm Thị Báu (tức Hiền, vợ ông Quý) và Nguyễn Thị Thương (vợ ông Vươn) bị khởi tố về tội Chống người thi hành công vụ, song được tại ngoại và cho áp dụng biện pháp ngăn chặn là cấm đi khỏi nơi cư trú. Lại một lần nữa nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam mang họa hại đến cho những người đã cung cấp cho họ nguồn “sinh chất”.
Cũng trong thời gian gần đây, nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam, những con người sống nhờ nguồn thuế của mọi tầng lớp nhân dân đóng góp, lại mở những phiên tòa xét xử nhân dân và con em của họ là những người yêu nước, những người khẳng định chủ quyền lãnh hải, lãnh thổ của quốc gia, tức là những người ý thức được rằng “Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách” mà sát cánh cùng chính quyền trong việc gìn giữ đất nước, với những mức án tù đày rất năng nề khắc nghiệt, dù những người yêu nước chỉ thể hiện lòng yêu nước, phản đối sự xâm lăng, cướp giếp đồng bào của giặc ngoại xâm bằng những việc xuống đường biểu tình một cách ôn hòa hay chỉ tọa kháng tại nhà. Đây, một lần nữa những kẻ sống bám như loài đỉa, loài muỗi hút máu của vật chủ lại mang họa hại đến cho vậy chủ bằng ngần ấy bản án tù đày và quản thúc!
Hơn bao giờ hết, những bản án gần đây mà nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam tuyên phạt những nhà hoạt động nhân quyền như Đỗ Thị Minh Hạnh, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đoàn Huy Chương hay những nhà hoạt động xã hội như 17 thanh niên Công Giáo hay bản án phi nhân mà nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam dành cho 3 thành viên của Câu Lạc Bộ nhà báo tự do Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần và Phan Thanh Hải vì đã có những bài viết trên trang Nhật Ký Cá Nhân về sự phẫn nộ của bản thân trước những hành động “mãi quốc cầu vinh” của một số quan chức chính phủ hay bản án mà đảng và nhà nước dành cho nhà báo Hoàng Khương vì đã viết những bài báo phanh phui nạn mãi lộ của ngành cảnh sát giao thông… là những hành vi phản trắc, bội bạc của những loài ký sinh trùng, sống nhờ vào sinh chất của vật chủ mà còn quay lại tiết những độc tố để gây hại cho vật chủ.
Một nhà nước mà không phải của dân, không do dân, không vì dân mà chỉ là những ký sinh trùng, chỉ là những loài sán lãi, đỉa, vắt, muỗi… sống bám vào nhân dân rồi lại mang họa hại cho nhân dân nữa thì còn lý do gì nữa để tồn tại?
Nguyễn Thu Trâm, 8406
Nguồn: http://quynhtramvietnam.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét